Sau khi trở lại khách sạn cũng đã hơn sáu giờ tối, Lâm Hi bảo hai thổ địa Vương, Đặng dẫn tiểu Trinh và những người khác đi ăn, ở đó có nhiều món ngon miệng, tiện thể đi dạo chơi xung quanh cho biết, khó khăn lắm mới có thể đến đây một chuyến, ngắm nhìn xung quanh cũng không thiệt gì.
Cô lớn lên ở đây, rất quen thuộc với nơi này, hoàn toàn không muốn ra ngoài đi dạo.
Cô chỉ gọi dịch vụ phòng tùy tiện mang chút thức ăn lên là xong.
Tiểu Trịnh vốn không muốn đi, lúc nào cũng nghĩ đến lời Từ tổng dặn dò, đâu dám tự ý rồi khỏi vị trí công tác, lỡ như xảy ra chuyện gì, cho dù Từ tổng không lột da hẳn, thì lão Trịnh cha hắn cũng sẽ khiến hắn sống không yên, đã vậy, chi bằng yên phận làm tròn trách nhiệm.
Lâm Hi âm thầm buồn cười, cô cũng không phải nhân vật quan trọng, ngoại trừ người thân trong nhà, còn ai có thể làm gì cô.
Bất đắc dĩ, không thể nào khác hơn là liên tục đảm bảo sẽ không bước chân ra khỏi phòng nửa bước, nói đến vậy mà tiểu Trịnh vẫn đợi mãi đến khi nhân viên khách sạn mang đồ ăn lên, sau đó mới chẳng chút yên tâm rời đi ăn cơm.
Hơn tám giờ tối, khoảng một hai giờ chiều bên Pháp, Từ Vi Vũ gọi điện tới, lúc đó cô đang ngâm mình trong bồn tắm, di động đặt gần đó chỉ cần giơ tay ra là lấy được ngay.
Điện thoại kết nối, câu đầu tiên cô hỏi anh có khỏe không, hôm qua lúc nói chuyện điện thoại cô biết anh hơi cảm sốt, giọng nói rất khàn, nếu không phải sợ làm phiền anh, hôm nay cô đã sớm gọi cho anh, chứ không đợi đến bây giờ anh gọi qua mới hỏi.
Từ Vi Vũ ở đầu bên kia cười trả lời:
“ Đã khá hơn nhiều, uống chút thuốc kháng sinh, em đừng lo lắng.”
“ Em cũng không muốn lo lắng đâu, nhưng không có cách nào khống chế được.
”
Giọng điệu hết sức tủi thân, vô cùng bất đắc dĩ.
Những lời ngọt ngào như hoa như mật từ miệng người mình yêu nói ra, ai mà không thích cho được, cho dù lúc này có khó chịu hơn nữa Từ Vi Vũ cũng chỉ có thể đi theo cảm xúc, tạm thời vứt hết những chuyện phiền lòng ra sau đầu.
Anh vẫn nói với giọng khàn khàn chậm rãi:
“ Vậy thì đừng khống chế.
”
Trầm thấp lại tràn đầy từ tính, tựa như đi thẳng vào tim người khác.
Lâm Hi mỉm cười rạng rỡ, miệng lại vờ như ghét bỏ hứ một tiếng:
“ Herman, em phát hiện anh rất buồn chán đó, hơn nữa còn đặt biệt thích ‘ khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo ”
Anh bị cô trêu chọc cũng không giận, chỉ bất đắc dĩ thở dài:
“ Hi Hi, dạo này em nói chuyện càng ngày càng không biết lớn nhỏ mà? ”
Lâm Hi cười hi hi thành tiếng:
“ Em cũng phát hiện nói chuyện với anh càng lúc càng ngây thơ mà! ”
Nghe cô nói vậy, anh cũng cười theo, mặc dù ngăn cách hai nơi, nhưng quan hệ của hai người rõ ràng ngày càng gần gũi hơn, trước đây anh cảm thấy tình cảm giữa anh và cô bé con vốn đã rất tốt, sống chung cũng hài hòa, nhưng hiện tại, cứ vô tư nói cười như vậy, thoải mái muốn nói gì thì nói không có chút rào cản nào, dường như càng thân mật gắn bó, càng khiến người ta vui vẻ hơn.
Sau một lúc tươi cười, anh nhẹ nhàng hỏi:
“ Gặp ông nội sao rồi? ”
Nụ cười trên mặt cô nhạt dần, cô khẽ dạ một tiếng, rồi kể chuyện trải qua hôm nay ở bệnh viện cho anh nghe, khi nói đến ba ruột mình bị đẩy