Lâm Hi muốn nói chuyện, có điều cổ họng rất khô rát, không thể phát ra tiếng, thím Tào chu đáo bưng nước ấm cho cô uống, lại nói tiếp:
“ Tối qua đến bệnh viện rút máu đi xét nghiệm, bác sĩ nói bị nhiễm siêu vi, không có gì đáng ngại, chỉ cần truyền mấy chai nước là được, có điều vẫn phải tiếp tục nằm viện, Lâm Hi tiểu thư, chờ đến giờ bệnh viện làm việc, chúng ta sẽ chuyển đến phòng điều trị nội trú, Từ tiên sinh đã sắp xếp rồi.
”
Lâm Hi nghe bà nhắc đến Từ Vi Vũ, hốc mắt liền chua xót, đỏ hồng lên hệt con thỏ nhỏ đáng thương.
Thím Tào thấy cô như vậy, định mở miệng nói gì đó nhưng suy nghĩ một lúc lại thôi không nói nữa.
Chín giờ, bệnh viện bắt đầu làm việc, thím Tào đẩy cô ngồi trên xe lăn chuyển sang phòng bệnh khác, lão Trịnh đi trước dẫn đường, tiểu Trịnh ở phía sau giúp xách đồ đạc.
Phòng bệnh là phòng đơn dành cho cán bộ mà ông nội cô nằm còn tốt hơn gấp đôi.
Lão Trịnh nói đây là căn phòng tốt nhất mà trước mắt bệnh viện có thể sắp xếp được, giọng nói có vẻ hơi ghét bỏ.
“ Lâm Hi tiểu thư, trước hết cô hãy nghỉ ngơi một chút, tôi về nhà nấu ít cháo, lấy thêm đồ đạc mang vào.
”
Sau khi thu xếp cho Lâm Hi xong, Thím Tào nói.
Cô dạ một tiếng:
“ Thím lấy dùm con điện thoại và đồ sạc pin đến đây ”.
Nghĩ một lúc:
“ Lấy luôn cả laptop, còn có quần áo và sữa rửa mặt, thím cứ xem rồi lấy vào.
”
Thần sắc của cô rất mệt mỏi, vẻ mặt cũng không tốt, giọng nói còn nhỏ nhẹ và mềm mại hơn cả trước đây.
Lúc thím Tào nói chuyện với cô, không nhịn được giọng nói cũng chậm lại, bà ôi ôi mấy tiếng:
“ Để tiểu Trịnh ở lại chăm sóc cỗ, tôi sẽ bảo lão Trịnh đưa tôi về.
”
Đến gần tối, Lâm Hi lại sốt nhẹ, chuyện này thật khiến người ta lo lắng, thím Tào sốt ruột không thôi, tới ca trực bác sĩ đến thay thuốc, lại tiếp tục lấy máu xét nghiệm và kiểm tra nhiệt độ huyết áp, đợi sau khi y tá gắn kim truyền nước xong, bác sĩ mới trấn an thím Tào:
“ Không có chuyện gì lớn, nhiễm siêu vi đều như vậy, sẽ bị sốt lặp đi lặp lại mấy lần, ngày mai sẽ không sốt nữa.
”
Thím Tào một chút cũng không yên tâm, bà cảm thấy mới có hai ngày thôi mà tóc mình đã bạc đi không biết bao nhiêu sợi!
Haizz, thật không biết Từ tiên sinh nghĩ thế nào, trở về là chuyện rất tốt mà, lại cố tình không cho bà nói với Lâm Hi tiểu thư, cho dù hôm nay không biết, thì ngày mai ngài xuống máy bay đến bệnh viện, còn có thể giấu được sao?
Đã lâu rồi cô không phát bệnh như vậy, mấy năm nay cô rất khỏe mạnh, cho dù có bệnh, cũng chỉ cảm vặt, truyền nước uống thuốc xong ngày hôm sau đã khỏi.
Không giống như lúc này, người cứ đờ ra, cảm giác bản thân như cá mắc cạn, trở mình thôi cũng hết sức khó khăn.
Cô cảm thấy có người sờ tới sờ lui trên mặt mình, vốn cho rằng đó là thím Tào, nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, thím Tào cùng lắm chỉ sờ trán cô, làm sao còn sờ cả mặt nữa!
Mãi đến khi cảm nhận được đôi môi mềm mại chạm vào, Lâm Hi sửng sốt hé mắt ra nhìn, sau đó, cô nhìn thấy nụ cười dịu dàng trong trẻo của anh …
“ Lâm Hi, anh đã về rồi.
”
Chỉ sáu chữ đơn giản như vậy, Lâm Hi tròn xoe hai mắt, đợi sau khi xác nhận mình không phải đang nằm mơ.
Anh thật sự đã trở lại!
Cảm xúc uất ức tủi thân bị kìm nén lâu ngày đột nhiên bùng phát, khóc đến đứt ruột đứt gan, cổ họng oa oa nghẹn ngào, khiến người ta nghe mà đau lòng.
Từ Vi Vũ cảm thấy lồ ng ngực mình, vô cùng đau đớn.
Lâm Hi khóc một trận đã đời, Từ Vi Vũ ôm cô vào lòng vỗ lưng dỗ dành, từng chút từng chút một, còn bất chợt hôn lên tóc mai, lên trán, lên khóe mắt cô:
“ Ngoan, đừng khóc, đừng khóc!!"
Hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Đợi sau khi khóc xong rồi, bình tĩnh lại, Lâm Hi cảm thấy khá xấu hổ.
Hai người đang chiến tranh lạnh đó! Tuy nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc vẫn tuần theo ý muốn bản thân, về phần mặt mũi gì đó.
Đi chết đi!
Cô ở trong ngực anh cọ cọ, rầu rĩ nói:
“ Em nhớ anh lắm.
”
Thật sự rất nhớ, nhớ đến đau cả tim gan, những giận hờn trước đó giờ đây dường như hoàn toàn biến mất chẳng chút dấu vết.
Khóe mắt anh thoáng ẩm ướt, anh cũng không thể nào giải thích được, nhìn thấy cô khóc, anh đau lòng, nhưng khi nghe cô nói, ‘ Em nhớ anh lắm ’ …Lại khiến anh xúc động rơi nước mắt.
Một cảm giác phiền muộn và chua xót không nói nên lời ùa vào lấp đầy lồ ng ngực khiến anh khó thở.
“ Hi Hi, Hi Hi, … ”
Anh khẽ gọi tên cô, thì thầm bên tại cô những lời dịu dàng, như gió xuân tháng ba vỗ về vùng đất hoang lạnh ngày đông.
Cô đáp lời, tay ôm bờ vai anh, ngẩng đầu hôn lên cằm, lên khóe miệng, lên môi anh … Những ngày lo lắng, bất an gần đây, cuối cùng đã ở lại phía sau.
Mọi thứ đã bình yên.
Từ Vi Vũ hôn sâu hơn, lưỡi quấn quýt vào nhau, thân thể cọ sát mang đến những gợn sóng run rẩy, tay anh lần theo vạt áo chui vào bên trong, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi mịn màng, lần lên trượt xuống,