Từ đây có thể đi lên nhà em sao? Rất thuận tiện "
Trần Tầm cũng không dám làm gì quá đáng, nếu không chắc chắn cô nhóc kia sẽ tống cổ anh ra ngoài đường.
Anh ta cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười hết sức vô tội:
" Được rồi, nhanh đi chuẩn bị đi, hôm qua anh đã hỏi rồi,bác sĩ kê ba ngày thuốc.
Nghe lời nào, em có phải trẻ con đâu mà sợ tiêm thế."
Lâm Hi bùng nổ:
" Tôi có tiêm hay không liên quan gì đến anh, còn nữa cho dù có tới bệnh viện tôi cũng tự mình đi, không cần anh phải đưa!"
Nói xong, chỉ tay ra hướng cửa:
" Đi thong thả, không tiễn."
Trần Tầm nghe xong không hề tức giận, anh ta đã sớm đoán được cô nhóc này sẽ nghĩ mọi biện pháp vạch rõ rang giới với mình, anh ta không nhất thiết phải theo cô tới bệnh viện.
Nói thẳng ra là chỉ muốn tới đây nhìn cô một chút, nhắc nhở cô về sự tồn tại của mình mà thôi.
Sáng nay, vừa tỉnh dậy trong đầu đều là hình ảnh của cô, cảm giác mất rồi lại tìm được, Trần Tầm cũng không rõ hiện giờ tình cảm của mình đối với Lâm Hi có còn thuần túy như trước không.
Nhưng chắc chắn một điều, anh ta vẫn muốn cô như trước.
" Anh có thể đi, nhưng em phải hứa với anh sẽ tới bệnh viện." Trần Tầm bình thản đưa ra yêu cầu.
Lâm Hi trừng mắt nhìn anh ta, anh ta cũng thản nhiên nhìn vào mắt cô.
Ai không biết còn tưởng hai người này liếc mắt đưa tình!
Sau một hồi giằng co im lặng, Lâm Hi đành phải thỏa hiệp để chấm dứt tình trạng này.
Trần Tầm biết rõ tính cô, khi đã đồng ý chuyện gì sẽ không nuốt lời.
Mặc dù cô nhỏ hơn anh ta hai tuổi, nhưng thật sự nói 1 là 1.
Trần Bình và Hứa Dương đứng một bên xem diễn cả buổi trời, thỉnh thoảng hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt bừng tỉnh thông suốt.
Bình thường bà chủ nhỏ rất dịu dàng, có thể khiến cô giận đến như vậy, soái ca này đúng là nhân tài.
Đợi sau khi Trần Tầm rời đi, Trần Bình mới nháo nhào lên hỏi chuyện:
"Chị Lâm Hi, người đàn ông đẹp trai, phong độ này đang theo đuổi chị à?" Hiện giờ cô ấy và Lâm Hi khá quen thuộc, nên khi nói chuyện cũng tự nhiên, thoải mái hơn.
Lâm Hi phát hờn liếc mắt:
"Theo đuổi cái gì mà theo đuổi,