Nghĩ đến cảnh Lâm Hi chống nạnh hai tay ra dánh người phụ nữ chanh chua, Từ Vũ bật cười thành tiếng, đôi mắt màu lam đậm khẽ cong lên.
Thấy mặt cô ửng đỏ, không biết có phải còn tức giận do bị anh trêu không, không nhịn được đưa tay véo má cô một cái rồi dỗ dành:
“Đừng giận, tôi trêu em đó.”
Lâm Hi khịt mũi:
" Có phải bây giờ tâm trạng tốt hơn nhiều rồi không ạ?"
Từ Vi Vũ chợt hiểu ra:
“Cố ý làm cho tôi vui sao?” Không ngờ cô lại nhận ra tâm trạng không vui của anh lúc nãy.
" Đây là mỗi ngày một việc tốt đó." Cô ra vẻ cao siêu.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, thứ tình cảm khác lạ không tên tựa tối qua lại lần nữa gợn sóng rung động trong lòng.
Cô bé xinh đẹp nhỏ hơn anh 13 tuổi vừa quen biết mấy tháng này, thật sự làm cho người ta rất yêu thích.
Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Lâm Hi tính đẩy cửa sổ ra xem, Từ Vi Vũ ngăn lại:
“Thời tiết đang giông bão, đừng đến gần cửa sổ, Lâm Hi, đây là kiến thức cơ bản.”
Lâm Hi bĩu môi, lẩm bẩm:
“Trước đây tôi cũng đứng bên cửa sổ mà, có xảy ra chuyện gì không tốt đâu.”
Thấy thời gian đã hơn 11 giờ.
Nghĩ đến chân giả của anh, thêm vào đó hai ngày nay anh thật sự chỉ ngủ được khoảng 4 tiếng đồng hồ nên nhìn anh nói:
“Hay là anh nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi chút đi, từ hôm qua đến giờ không biết sao anh có thể chịu được nữa.”
Từ Vi Vũ thực sự rất mệt mỏi, thực ra bây giờ ngồi xe về nhà cũng không có vấn đề gì nhưng không biết sao đêm nay anh có chút quyến luyến nơi này, không muốn cứ như vậy rời đi.
Anh tỏ vẻ ngập ngừng:
“Có phiền em không?”
Lâm Hi chẳng chút ngại ngùng nói:
“Có gì đâu mà phiền.
Tôi rất tin tưởng nhân phẩm của anh.”
Vừa nói vừa đi về phòng ôm chăn bông ra, ngẫm nghĩ một chút, lại hy sinh thêm cái gối đầu của mình:
" Đây là chăn mới, còn chưa dùng qua, bao gối này cũng vừa mới thay rồi."
Cô loay hoay trước sau giúp anh dọn gối, trải chăn ra, rồi đi vào nhà vệ sinh lấy thau nước ấm bưng lên phòng khách:
“Ngâm chân một chút cho dễ chịu, nhớ phải tháo chân giả ra.” Sợ anh không thoải mái, cô còn nói thêm:
“Tôi đi vẽ tranh một chút, anh cứ tự nhiên, nước dùng xong cứ để đó, tôi giữ lại tưới hoa.”
Anh không khách sáo từ chối nữa, chỉ cảm thấy hơi thú vị nên hỏi cô:
“Em dùng nước rửa chân để tưới hoa?”
" Tiết kiệm nước mà." Lâm Hi vờ như thật đáp:
" Bảo vệ môi trường rất quan trọng, tiết kiệm tiền nước cũng rất quan trọng."
Từ Vi Vũ bật cười, sao cô có thể đáng yêu như vậy.
Rốt cuộc Lâm Hi cũng vẽ xong bức tranh dang dở từ năm trước, bây giờ chỉ đợi hong khô rồi lắp khung vào.
Cô lấy điện thoại từ trong túi quần mở ra xem, đã gần 1 giờ sáng, thời gian trôi qua thật nhanh, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa.
Có lẽ đêm nay Từ Vũ tính ở đây rồi.
Nghĩ đến lão Trịnh còn đang phải làm tổ trong xe, có chút đồng cảm với ông.
Lâm Hi nhẹ nhàng mở cửa phòng sinh hoạt, rón rén bước ra ngoài.
Thấy Từ Vi Vũ nằm đắp chăn trên ghế sofa dường như đang ngủ rất say.
Chiếc chân giả rất giống chân thật lặng lẽ đứng im bên cạnh, thật khiến người ta cảm thấy chua xót đau lòng.
Lâm Hi tắt đèn phòng khách, chỉ để lại đèn tường có ánh sáng mỏng manh, lại lướt nhìn người trên ghế sofa một cái sau đó lặng lẽ trở về phòng.
Sáng hôm sau, chưa đến 7 giờ, Lâm Hi đã thức dậy.
Chủ yếu do trong nhà đang có người ngoài nên