Từ Vi Vũ gật đầu:
" Vậy em đi đi, tối nay tối có hẹn với ông chủ Nam Viên, có muốn ăn điểm tâm giống lần trước không?"
" Đương nhiên muốn ăn rồi."
Lâm Hi nhìn anh mỉm cười, vốn đang ghi hận chuyện anh véo má, lúc này hoàn toàn quên sạch:
“Muốn ăn bánh bí ngô, bánh đậu xanh, bánh gạo nếp nhưng phải là nhân hoa quế.”
Từ Vi Vũ nghe xong bật cười, xoa nhẹ đầu cô dịu dàng nói:
" Buổi tối, tôi ghé đưa cho em, đi đi, nhớ lái xe cẩn thận."
Giá cả ở nhà hàng Hoàng gia không rẻ, lúc Đồng Tuyết hẹn ăn cơm ở đây cô vô cùng ngạc nhiên, khuyên Đồng Tuyết tùy ý tìm một tiệm cơm gia đình là được.
Nhưng Đồng Tuyết không chịu, còn phải hẹn đúng buổi trưa.
Vốn dĩ cô khá cảm động mặc dù hôm nay trong tiệm rất nhiều việc nhưng vần chiều theo ý bạn.
Nhưng lúc này, một chút cảm động cũng không còn, vì cô nhìn thấy Cảnh Bình và 3-4 người bạn của anh ta từ bên ngoài đi vào, mà chỗ ngồi của cô lại gần cửa chính nên hai bên liền nhìn thấy nhau.
" Đồng Tuyết, Lâm tiểu thư, thật trùng hợp." Cảnh Bình chủ động đi tới chào hỏi hai người, vẫn nét mặt chưa nói đã cười, nhã nhặn tuấn tú như trước.
Đồng Tuyết đứng lên nở một nụ cười vô cùng thuỳ mị, có cả chút vui mừng:
“Cảnh tổng, anh và bạn tới đây ăn cơm sao?”
" Ừ, hôm nay cuối tuần nên ra ngoài gặp gỡ bạn bè."
Nói xong anh ta liếc nhìn trên bàn của hai người, mới chỉ có hai món liền nói:
" Đồng Tuyết, cô và Lâm tiểu thư cũng qua chỗ tôi đi, tôi đặt ghế lô, càng đông người càng vui."
Lâm Hi âm thầm bĩu môi, không cần suy nghĩ cô cũng biết bạn thân mình sẽ trả lời thế nào.
Quả nhiên, Đồng Tuyết tỏ vẻ vừa muốn đi vừa bối rối ngập ngừng nói:
“Như vậy có làm phiền mọi người không?”
" Không đâu, đi thôi." Còn nói:
“Hai người gọi thức ăn rồi phải không, lát nữa bảo họ mang qua ghế lô luôn, tính vào hoá đơn của tôi.”
" Sao có thể không biết xấu hổ vậy được."
" Đừng khách sáo!"
Mấy lời này của Cảnh Bình khiến Đồng Tuyết nháy mắt mở cờ trong bụng, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, lôi Lâm Hi không chút tình nguyện, hấp tấp đi theo phía sau anh ta.
Lâm Hi véo hông cô, Đồng Tuyết nhỏ giọng giải thích:
“Vất vả lắm tớ mới hỏi thăm được chuyện này từ chỗ anh họ, làm ơn, phối hợp đi mà, hmm, đợi tớ theo đuổi được nam thần rồi, chắc chắn sẽ không quên ơn cậu.”
Lâm Hi không còn gì để nói, cô còn có thể nói gì đây.
Mấy người bạn của Cảnh Bình nhìn qua đều là người thành đạt, cũng dễ nói chuyện.
Giới thiệu một hồi nghe nói Lâm Hi mở tiệm hoa liền ồn ào muốn cô để