" Tiểu Lâm à, mấy chậu hoa bảo bối này ta giao hết cho con, con nhớ chăm sóc tụi nó cẩn thận, chờ khi trở về ta sẽ mang đặc sản Tứ Xuyên về cho con".
Lâm Hi nghe vậy liên mỉm cười:
" Ông cứ yên tâm ạ, vì đặc sản Tứ Xuyên, con sẽ cống hiến hết sức mình."
Lời nói của cô rất tinh nghịch, Mộc lão tiên sinh cười ha ha, càng ngày càng cảm thấy cô bé này thật thú vị.
Trở về tiệm, sau khi sắp xếp xong mấy chậu hoa, chưa tới 7 giờ, Lâm Hi đã cho Hứa Dương và Trần Bình ra về.
Từ Vi Vũ nói tối nay sẽ qua đây đưa điểm tâm, Lâm Hi đợi mãi đến 9 giờ vẫn không thấy người đâu.
Nghĩ rằng anh lại đến muộn, nên cũng không gọi điện thoại hỏi, đến 9.30 thì đóng cửa tiệm.
Mãi hơn 11 giờ đêm, Từ Vi Vũ mới tới.
Trên tay cầm hai túi giấy có in logo Nam Viên, thấy Lâm Hi vừa ngáp vừa mở cửa:
“Ngủ rồi sao?” Anh hỏi.
Lâm Hi nói không có:" Đang chờ điểm tâm của anh ạ."
Từ Vi Vũ mỉm cười, đi dép lê Lâm Hi đặt bên chân, vừa đi nhanh vào nhà vừa giải thích:
“Gặp bạn nói chuyện ăn ý quá nên quên mất thời gian.”
Anh đưa túi giấy đựng điểm tâm cho cô, ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Tôi dùng nhà vệ sinh.”
Lâm Hi đã sớm ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh, cô nhíu mày bĩu môi:
" Anh lại uống rất nhiều rượu có đúng không?"
" Không uống bao nhiêu!"
Anh nói bâng quơ, thấy cô nhíu mũi, vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chỉ một lát sau, bên trong truyền ra tiếng nôn mửa.
Lâm Hi giận không chịu được, đập cửa nói:
“Cứ uống như vậy sớm muộn gì cũng bị xuất huyết dạ dày cho xem”.
Lại có chút lo lắng.
“Nè, anh có ổn không? Mở cửa cho tôi vào đi.”
Từ Vi Vũ không đáp lại, một lúc lâu sau anh mới mở cửa nhà vệ sinh đi ra bên ngoài, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, vài sợi tóc bị ướt, căn bản không nhìn ra dấu vết say rượu, anh vẫn chống gậy bước đi rất vững vàng.
Lâm Hi ở phía sau hung hăng liếc mắt nhìn anh, mặc dù đứng ở bên ngoài nhưng mùi nôn khó ngửi kia vẫn bay ra khỏi nhà vệ sinh chui vào mũi cô, hôi muốn chết.
Cô tức giận chạy vào nhà bếp tìm đàn hương đốt lên đặt vào nhà vệ sinh khử mùi, lúc đi ra thấy anh đang nhắm hai mắt nằm nghiêng người trên ghế sofa.
Lâm Hi nhìn mà phát tức nhưng mà lại không thể bỏ mặc anh được, cô đi pha chén trà đậm đặt lên bàn, thấy anh vẫn không mở mắt, liền đến gần lay nhẹ:
“Nè, ngồi dậy uống nước.”
Vẫn không có phản ứng gì, lại nghe thấy từ miệng anh phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Lâm Hi phát hờn nghĩ, ngủ gì mà nhanh dữ vậy, mới vừa rồi từ nhà vệ sinh đi ra còn rất tỉnh táo mà.
Thực tế anh đã say và ngủ thiếp đi, hơn nữa gọi cũng không tỉnh, cô bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực, cũng không thể nào đẩy anh ra đường được.
Lâm Hi chạy về phòng ôm chăn mền lần trước anh đã dùng đắp lên người anh, rồi không thèm để ý nữa mà trực tiếp về phòng đi ngủ, nhủ thầm trong bụng ngủ đi ngày mai bị sái cổ cho biết!
Trong nhà, có con sâu rượu đang ngủ, thật khiến người ta không thể nào yên ổn mà ngủ được, đến nửa đêm nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng khách.
Lâm Hi nhanh chóng bật dậy