Có lẽ vì bên họ có Từ Vi Vũ, lão Trịnh, Tần Chu, còn có thêm tiểu Lý, tiểu Triệu cũng có thể coi như người đông thế mạnh nên khi tiếp xúc với người nhà Trần Bình mọi việc khá thuận lợi.
Mặc dù người nhà họ rất đau lòng, nhưng khi nói chuyện với nhau cũng không nảy sinh chuyện gì không vui.
Mục đích chính khi Lâm Hi tới đây chính là muốn giải thích rõ mọi chuyện, từ lúc Trần Bình ra về rồi mất tích, cô cùng Hứa Dương đi tìm nhưng không thấy.
Cô cũng không phải người ngốc, vẫn biết có một số lời nhạy cảm chỉ có thể nói với cảnh sát chứ không nói với người nhà nạn nhân được.
Hôm đó, lúc Trần Bình xin nghỉ phép, cô mơ hồ nhận thấy cô ấy dường như có tâm trạng nặng nề, có điều lúc đó cũng không để ý lắm.
Những lời này nếu nói với người nhà cô ấy, cho dù ban đầu người ta không có ý xấu vu oan giá hoạ cho cô, nhưng biết đâu được sau này sẽ đổi trắng thay đen, trút một phần trách nhiệm lên người cô thì cô phải làm sao?
Nhưng vấn đề ở chỗ, ai có thể nghĩ chuyện có thể phát sinh như thế này chứ?
Lúc rời khỏi khách sạn, Từ Vi Vũ để tiểu Trịnh ở đó chăm sóc người nhà Trần Bình, còn bảo những người khác về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Hi cũng bảo Hứa Dương đi về, hiện tại cửa hàng hoa chắc chắn không có cách nào buôn bán được.
Vừa không có tâm trạng, cũng không thể nào làm như vậy, nhân viên cửa hàng vừa xảy ra chuyện, ngày hôm sau cô đã mở cửa buôn bán kiếm tiền, người ta mà biết chắc chắn sẽ nói cô vô trách nhiệm, mắng cô máu lạnh, người nhà Trần Bình cũng sẽ tức giận.
Từ Vi Vũ bảo lão Trịnh đưa anh cùng cô trở về biệt thự, nhưng Lâm Hi nói phải về tiệm, cô giải thích:
“Còn phải tưới nước cho hoa nữa, với lại tôi cũng phải về nhà thay quần áo nữa…”
Lý do chính đáng như vậy, dĩ nhiên anh phải đồng ý, nhưng anh lo lắng cô chỉ có một mình, nên đi cùng cô.
Đến khu nhà cô ở, lão Trịnh để xe ở đó rồi bắt một chiếc taxi khác về, ông cũng đã lớn tuổi, giày vò lâu như vậy, đã mệt đến hết hơi.
Chỉ có một đêm không về nhà, vậy mà đẩy cửa ra thấy vắng lặng hơn so với ngày bình thường.
Lâm Hi đặt dép lê ở cạnh chân Từ Vi Vũ để anh thay ra, rồi đi về phòng thay một bộ quần áo thể thao màu đen, bây giờ đã là giữa trưa, dù cô không đói bụng cũng phải để anh ăn cơm.
Lâm Hi đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn một lượt, rồi quay lại hỏi anh:
“Buổi trưa ăn mì đi, mì sợi được không ạ?”
Đơn giản và dễ làm,lúc này cô không có tâm trạng để nấu những món phức tạp.
Dĩ nhiên là anh đồng ý, lúc này, anh rất sẵn lòng chiều ý cô.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Hi đi xuống dưới nhà tưới hoa còn Từ Vi Vũ ở trên tầng nghỉ ngơi.
Anh đi đứng không tiện, cầu thang nhà cô khá dốc, đi lên thì không sao nhưng đi xuống thì khá khó khăn nên anh cũng không kiên trì đi cùng.
Có điều, Lâm Hi đi xuống dưới chưa được bao lâu, đã vội vàng hốt hoảng chạy lên, mở cửa ra chạy vào rồi đóng sập cửa lại, đứng tựa lưng vào cửa thở hổn hển, sắc mặt có thể dùng hai từ ‘trắng bệch’ để hình dung, đôi mắt đen láy hiện rõ sự hoảng loạn cuống cuồng.
Từ Vi Vũ buông điều khiển trên tay xuống, chống gậy bước nhanh qua, nhíu mày nhìn cô:
“Làm sao vậy?”
" Tôi…"
Vừa mới mở miệng, giọng nói của cô đã tắc nghẹn, rõ ràng là bị hoảng sợ cực độ mới thành ra như vậy.
Hai đầu lông mày của anh càng nhíu chặt lại, đưa tay ôm cô vào lòng, lúc này mới phát hiện cả người cô đang run rẩy.
" Lâm Hi, ngoan, đừng sợ, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, hửm?"
Anh khẽ khàng, dịu dàng nói, môi nhẹ hôn lên trán cô, hai tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng như một bến cảng che chắn gió mưa, ấm áp và vững trãi, rốt cuộc cũng giúp Lâm Hi từ từ bình tĩnh lại.
Lâm Hi thở ra một hơi thật dài, cô nhìn ra ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp bên ngoài cửa sổ ở phòng khách vừa cảm nhận vòng ôm mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh, cuối cùng nuốt nước miếng một cái, khá hoảng sợ nói:
“Tôi ở dưới lầu, hình như…hình như…nhìn thấy Trần Bình …”
Vừa dứt lời nước mắt không thể khống chế được cứ thế tuôn ra.
Từ Vi Vũ là người tin vào thuyết vô thần, anh không tin trên đời có ma quỷ.
Nhưng dáng vẻ hiện giờ của Lâm Hi, hiển nhiên đã bị hoảng sợ không ít.
Anh