Hôm sau là thứ bảy, bên ngoài trời mưa
Lâm Hi và Từ Vi Vũ cũng không đi ra ngoài, cả hai làm tổ trong thư phòng trên lầu, một người bận rộn làm việc, một người dựa ghế sofa thêu tranh chữ thập.
Thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau mỉm cười một cái, cũng rất tình thú.
Cửa sổ thư phòng đối diện với cổng chính, tường rào bao bọc xung quanh không cao lắm, chỉ tầm khoảng hai thước, cửa cổng là loại cửa sắt màu trắng chạm khắc hoa văn rất tinh xảo, trên cửa còn có một cửa nhỏ hình vuông, toàn bộ đều là khóa tự động, không sử dụng chìa khóa, ra vào đều dùng điều khiển từ xa, trước cửa có gắn camera quan sát, có thể nói chuyện với người đứng trước camera, có lắp đặt hệ thống báo động, người lạ không thể vào được.
Muốn giao hàng hay liên hệ gì đó thì trực tiếp sử dụng cửa nhỏ này, rất an toàn và tiện lợi.
Trong thư phòng, ngoài âm thanh gõ bàn phím của Từ Vi Vũ không còn tiếng động nào khác, cửa sổ đang mở, cửa phòng cũng không đóng, nên khi chuông cửa bên ngoài vang lên, trên lầu cũng nghe thấy.
Lâm Hi ôm bức tranh đang thêu, không mang dép mà để chân trần chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa nhìn thoáng qua, chân mày liền nhíu lại, nghiêng người sang một bên, tránh cho người ngoài cổng nhìn thấy mình.
Vai trái bỗng nhiên hơi trĩu xuống, giọng nói trầm thấp của Từ Vi Vũ vang lên bên tai:
“ Quen sao? ”
Hơi thở ấm nóng truyền vào tai, lan rộng ra, ngứa ran, tê dại, cô hạ vai xuống thấp hơn:
“ Chính là Trần Tầm và Tô Thụy? "Cô khế đáp.
Tối qua vừa mới nghe tên, hôm nay đã tận mắt nhìn thấy, cũng thật khéo mà.
Anh bị cận nhẹ, lúc làm việc sẽ đeo kính, vừa rồi đã tháo ra nên hiện tại nhìn bên ngoài không rõ lắm, buộc lòng phải quay lại bàn làm việc lấy kính đeo vào.
Một nam một nữ, ăn mặc tinh tế, người đàn ông cao lớn khôi ngô, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, bên ngoài trời đang mưa phùn, hai người không che ô, nắm tay thân mật, đứng bên cạnh nhau đúng là một cặp trai tài gái sắc.
Anh nheo mắt nhìn, không biết Trần Tầm đã nói gì qua hệ thống liên lạc, cũng không biết thím Tào đã trả lời thế nào, sau đó hai người kia rời đi, nhìn thêm một lúc nữa thì thấy họ đi vào trong căn biệt thự có vấn đề đang được rao bán kia khoảng hơn chục mét.
Lâm Hi chớp chớp mắt, nhớ tới tối qua thím Tào nói biệt thự bên cạnh có người vào ở, xỉu, đừng nói Trần Tầm chính là cái người vung tiền như rác kia chứ?
“ Đừng nhìn nữa, mắt sắp lồi ra rồi kìa.
”
Từ Vi Vũ một tay chống gậy, một tay dắt cô quay vào, miệng còn dặn dò:
“ Sau này không được đi chân không trên sàn, bây giờ mới tháng tư, trời còn lạnh, có hàn khí, không tốt cho sức khỏe.
”
Cô ngoan ngoãn dạ một tiếng, kéo cánh tay anh:
“ Từ Vi Vũ, anh đang ghen sao? ”
Anh đứng lại, khuôn mặt vẫn phẳng lặng như nước, nghiêng người nhìn cô:
“ Sao lại nghĩ anh ghen? ”
“ Cảm giác ạ, em cảm thấy anh không vui, tối qua cũng vậy, sáng nay thì tốt hơn nhưng bây giờ lại có vẻ khó chịu.
”
Nói xong bật cười một tiếng, vòng tay qua vai anh, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy cong cong tựa trăng non:
“ Những người đó không quan trọng đâu mà, không có liên quan gì với chúng ta hết.
”
Giọng nói mềm mại tràn đầy tự tin nói thẳng ra, tựa như khổng tước tự mãn kiêu ngạo, vô cùng đáng yêu.
Theo nụ cười của cô, khuôn mặt vốn đang sa sầm hệt lời cô nói của anh dần dần nới lỏng ra, củi đầu hôn lên mắt cô, anh thật sự rất yêu đôi mắt to tròn xinh đẹp này.
Tầng trên và tầng dưới có lắp tổng đài liên lạc, anh nhấn vào nút chuông trên bàn làm việc, hơi nghiêng người, kề sát miệng vào loa:
“ Thím Tào, lên đây một chút ”
Thực ra, cô muốn tự mình đi xuống hỏi, thím Tào tuổi đã lớn, tuy sức khỏe rất tốt, đi đứng nhanh nhẹn, nhưng dù sao cô còn trẻ