Với số tiền này, chi bằng chịu khó bỏ thêm chút thời gian đi xem thử những nơi khác, bình thường cũng không mấy ai đặc biệt chú ý tới giấy dán tường.
Cô có chút không cam lòng, vất vả lắm mới chọn được cái vừa ý.
Nhưng giá cả thật sự quá đắt, gần bằng với chi phí trang trí toàn bộ nhà hàng.
Cho dù không chênh lệch nhiều đi nữa thì cũng không thể lãng phí như vậy, nhà hàng nhắm vào đối tượng chính là khách hàng có thu nhập trung bình, chứ không đi theo phân khúc quá cao cấp, chi nhiều tiền như vậy vào việc trang trí có phần không hợp lý và hoàn toàn không cần thiết.
Từ Vi Vũ luôn nói cô làm ăn không kiếm được nhiều lợi nhuận, nói cô tùy hứng và không đủ sáng suốt.
Cô phản bác thì anh mượn chuyện cửa hàng hoa để lên lớp giáo huấn, nói tiệm hoa của cô bỏ vốn đầu tư vào chi phí trang trí quá lớn, vốn dĩ đã lời ít mà chi tiền thì vô cùng hào phóng, tiền lương của nhân viên trong tiệm còn cao hơn tiền lương của thành phần tri thức ở các công ty bình thường, lại không chịu phát triển lên, chỉ biết mở cửa tiệm đợi hết ngày, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, không biết mở rộng khách hàng ra nhiều hơn.
Càng không thể chỉ vì sợ ma sợ quỷ, nói đóng cửa liền đóng cửa, nói bán liền bán, cuối cùng còn hỏi ngược lại cô:
“ Nếu không có nhiều tiền trong ngân hàng, em dám tùy ý như vậy sao? ”
Làm cho cô bị chặn họng nói không nên lời, chỉ có thể hờn dỗi.
Nếu bây giờ nói anh biết, cô chuẩn bị chi hơn mười vạn tiền giấy dán tường......!haizz, thế nào cũng bị anh càm ràm tiếp.
Thấy cô im lặng, Hứa Dương suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến:
“ Hay là..chúng ta thử thương thượng với ông chủ Khâu xem có thể được ưu đãi không? ”
Cậu ta nghĩ cái người họ Cảnh kia dường như có tình ý với chị Lâm Hi, biết đâu có thể nói giúp vào.
Nhưng cô lắc đầu:
“ Thôi, hay là đến chỗ khác xem thử đi.
”
Cô không quen biết Cảnh Bình, mà cho dù có ưu đãi thì có thể được bao nhiêu, rẻ hơn mấy ngàn đồng cũng chẳng ít gì, cô vẫn nên thành thật sử dụng loại nào giá rẻ hơn thôi.
Lâm Hi định xuống lầu chào hỏi Cảnh Bình rồi đi, Cảnh Bình cũng đang tính lên lầu xem cô chọn lựa thế nào, một người lên một xuống, gặp nhau ở góc cầu thang rồi cùng đi xuống dưới.
Cảnh Bình hỏi cô có chọn được cái nào vừa ý không.
Thấy ông chủ Khâu không đi cùng với anh ta, Lâm Hi không đắn đo, rất thoải mái ăn ngay nói thật:
“ Có mấy loại cũng được, có điều giá tiền cao quá, vượt xa so với dự tính nên tôi định đến mấy nơi khác xem thử “
"Cô hỏi giá từ nhân viên cửa hàng phải không? ”
Cảnh Bình nghe vậy liền cười:
“ Đó chỉ là giá trên danh nghĩa, đợi lát nữa tôi nói chuyện với anh Ba một chút, để anh ấy báo giá chính xác cho cô.
”
Trong lòng cô biết rõ, dù ưu đãi thế nào đi nữa cũng không phải giá tiền trong suy nghĩ của cô, nếu đã vậy, cần gì phải nợ người ta ân tình, nên khéo léo từ chối:
“ Không cần phiền đâu ạ, hôm nay thật sự rất cám ơn Cảnh tiên sinh, tôi còn phải đến nơi khác xem thử.
”
Vừa đi vừa nói chuyện, mấy người đã xuống tới lầu một, Lâm Hi chuẩn bị rời đi.
Cảnh Bình dễ gì chịu thả người, nên nói:
“ Để tôi hỏi thử anh Ba dùm cô, giá thực tế không khoa trương vậy đâu, cô ở đây chờ tôi một chút ”
Đang nói chuyện thì Khâu Đống Lương vừa nghe điện thoại xong, từ phòng làm việc đi ra.
Nhìn thấy mấy người Lâm Hi, nét mặt tươi cười hết sức niềm nở đến gần hỏi:
“ Lâm tiểu thư, có chọn được loại nào vừa ý không? Nếu vẫn chưa chọn được, ở đây còn một số mẫu mã khác, có điều hiện giờ không có sẵn, khoảng ba ngày nữa hàng mới về tới."
Thấy người ta chân thành, nhiệt tình như vậy, cô cảm thấy khá ngại, lý do đến miệng nhưng không thể nào nói ra được, vẫn là Cảnh Bình ở một bên giải vây:
“ Anh Ba, hàng hóa trong cửa hàng anh đắt quá, anh cho cái giá khác thấp hơn chút đi, Lâm Hi là bạn tốt của em.
"
Trực tiếp đổi ‘ Lâm tiểu thư thành ‘ Lâm Hi, ra vẻ quan hệ hai người không tầm thường.
Khâu Đống Lương nghe vậy cười ha ha, vỗ lưng Cảnh Bình mấy cái:
“ Thằng nhóc cậu, đúng là ‘ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng ’ mà.
"
Vừa nói vừa mập mờ liếc mắt, cuối cùng quyết định:
“ Được, bạn của cậu cũng là bạn tôi, Lâm tiểu thư thích cái nào tôi sẽ để lại giá vốn cho, không tính một xu tiền lời nào hết.
”
Người ta đã nói tới mức này rồi, cô mà từ chối nữa thì có vẻ quá đạo đức giả, tuy khá bất ngờ vì sự nhiệt tình của Cảnh Bình và bạn anh ta, cảm giác có chút kỳ lạ....!
Nhưng, quên đi, đắt thì đắt vậy, thiếu nợ tình cảm thì thiếu luôn đi, không phải lúc nào cũng có thể đối nhân xử thế một cách khôn khéo được.
Ý nghĩ này, đúng là lụn bại mà, nếu Từ Vi Vũ ở đây, nhất định sẽ lại giáo huấn cho một trận.
Mấy người lập tức trở lên lầu hai lần nữa, Khâu Đống Lương nhìn ba mẫu giấy dán tường Lâm Hi đã chọn, báo