Lưu Ý Hiên ôm lấy Chu Uyển Đình nâng lên vai, hướng long ỷ trên cao đi tới, hắn muốn làm ra loại chuyện xấu hổ kia trên ngai vàng, một h am muốn thật sự khiến người ta buồn nôn.
Hắn đặt Uyển Đình xuống dưới long ỷ, trên mặt vẫn giữ nguyên một điệu cười xảo trá, khiến nàng một phen rùng mình.
Đại não trỗng rỗng mang theo sự sợ hãi, nàng chưa từng nghĩ thân thể này sẽ bị nam nhân nào xâm phạm đến, đơn giản vì nàng đã là nữ nhân của Nghiên Dương, hơn nữa nàng thà chết cũng không để bất cứ ai xâm phạm đến sự cao ngạo của nàng.
Nhưng hôm nay, lẽ nào chính mình bất lực yên lặng để bản thân rơi vào tay một tên cặn bã, không nàng không thể.
Nếu như hắn dám đụng đến nàng, cư nhiên nàng sẽ chọn cái chết để rửa sạch thân thể này.
Lưu Ý Hiên nắm lấy cổ áo Uyển Đình, mạnh bạo kéo xuống một cái xoẹt.
Bờ vai trắng nõn có chút gầy hiện lên trước mắt.
Cảnh đẹp lấp ló phía vạt áo khiến hắn càng hưng phấn, một tay hướng tới muốn trực tiếp kéo mảnh vải vướng víu kia ra.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng xé gió, một lực đạo cực mạnh xuyên qua không khí đánh tới hắn.
Động tác nhanh nhẹn khiến hắn không kịp trở tay, trúng một chưởng của Lôi Á.
Lôi Á đánh Lưu Ý Hiên văng ra xa rơi xuống đại điện, nàng ta nhanh chóng cởi áo choàng của mình khoác lên Uyển Đình, đồng thời giúp nàng giải huyệt đạo
"Khụ khụ"
Huyệt đạo bị hoá giải, máu đột ngột lưu thông khiến áp lực trở nên lớn hơn khiến Chu Uyển Đình ho khan một tiếng.
Nàng nắm chặt lấy góc áo khoác choàng lấy mình, trong con ngươi nhìn ra rõ sự sợ hãi, thân thể còn đang run lên từng cơn.
Nhìn cảnh này, Lôi Á tức giận đến muốn gi ết chết tên kia.
Nàng ta ôm Chu Uyển Đình vào lòng từ từ an ủi
"Uyển Đình tỷ, không sao không sao.
Có muội đây sẽ không ai làm hại đến tỷ"
Cùng lúc này, sát thủ bắt đầu xông vào tẩm điện hoàng đế, đám binh lính lâu la đều đã bị trừ khử sạch sẽ.
Hoàng cung hiện tại đã nằm trong tầm kiểm soát của Lôi Á và Hiên Viên Thuật.
Sát thủ mặc hắc y bó sát, người nào người nấy vấn tóc lên gọn gàng, khuôn mặt toàn bộ được che lại chỉ để lại hai đôi mắt tinh anh nhìn thấu mọi thứ trong đêm, ai nấy đều có một vũ khí chuyên biệt cho mình, kẻ thì là đao lớn nặng chục cân, kẻ thì trường kiếm dài hai thước, kẻ sử dụng chùy thủ, kẻ dùng búa bén, kẻ lại sử dụng phi tiêu để ám sát.
Thân thủ nhanh nhẹn, võ công lại cao cường giỏi nhất là ám toán, tất cả đều dưới sự điều động của Trần Tín mà làm việc nhận tiền.
Chưa bao giờ trong lịch sử, một toán sát thủ giang hồ lại đủ khả năng làm loạn cả hoàng cung như thế, tất cả hết thảy đều phải có nội ứng ngoại hợp.
Lúc này, viện binh từ các châu tỉnh khác đã dần được tập hợp tiến về hoàng cung để cứu giá, thiên binh vạn mã như xuyên màn đêm hướng kinh đô không được chậm trễ.
Đội quân gồm mười vạn kỵ, bộ dưới sự chỉ huy của Tổng đô đốc Triệu Khải chớp mắt đã cách cổng kinh thành hai dặm.
Chưa kể quân đội từ biên cương dưới trướng các vương gia còn đang điều động ngày đêm trở về kinh thành, nghe phong phanh còn có cả chi viện từ Đại Ngụy
Hai ba tên sát thủ nhanh chân chặn lối thoát khỏi tẩm điện hoàng đế, Lưu Ý Hiên không còn cách nào khác chỉ đành buông tay chịu trói.
Lưu Ý Hiên bị thủ hạ của Hiên Viên Thuật bắt gọn, đem hai tay hai chân trói chặt, trên đầu trùm một cái bao bố đen, bị vứt nằm ở xó cửa, toàn thân bị điểm nguyệt không thể cử động hay nói chuyện.
"Lôi Á, may mà có muội đến đúng lúc"
Lôi Á đứng bên cạnh, tay còn đặt bên vai nàng, sợ rằng Chu Uyển Đình sẽ vô lực ngã.
Nàng ta nhìn đến Lưu Ý Hiên, chán ghét nói
"Đây là trách nhiệm của muội, muội không bảo vệ tỷ chu toàn thật đáng trách.
Có thể hay không để muội xuống tay giết hắn"
"Không được, Lưu Ý Hiên hắn đáng chết nhưng không phải bây giờ.
Ta muốn để chính Tề Nghiên Dương trừng trị hắn.
Hắn nên biết động vào nữ nhân của thế tử gia sẽ có kết cục như thế nào!"
Chu Uyển Đình rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn đến tẩm điện bị làm cho lộn xộn, thi thể hoàng đế vẫn còn lạnh lẽo nằm dưới chân long ỷ, nhìn khuôn mặt già nua sớm không còn huyết sắc, trong lòng dâng lên chút thương hại
"Lôi Á, hoàng cung thế nào rồi"
"Hoàng cung ta đã kiểm soát phần lớn, chỉ còn khu vực phế cung hẻo lánh và các cung điện cách xa.
Nhưng mà viện binh trước mắt đã ở cổng kinh thành ta không thể chậm trễ"
"Muội mau đến phế cung, phải nhanh chóng tìm ra được thái tử"
Chu Uyển Đình lần này liều mạng đặt cược.
Trước khi viện binh xông vào hoàng cung phải bắt được thái tử làm con tin, nếu không coi như lần này nàng và các huynh đệ đều phải chết, nhưng nàng không muốn chết, nàng không được phép thất bại.
Chu Uyển Đình khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, rất nhanh đã đổi một bộ hắc y bó sát, vũ khí trong tay tùy tiện lấy một trường kiếm chắc chắn, nhanh nhẹn dẫn theo hai ba tên sát thủ dùng khinh công nhảy đi trên các mái ngói vàng tấp liên tiếp nối dài.
"Chu cô nương, phía trước là Đông cung"
Một tên sát thủ đi phía trước nàng xoay mặt lại báo cáo.
Đông Cung hoàn toàn bị kiểm soát.
Ánh lửa đốt lên sáng trưng, đâu đó bốc lên khói đen nghi ngút, phút chốc trở nên hỗn loạn tan thương.
Chu Uyển Đình nhẹ nhàng nhảy xuống, đặt chân trong đình viện Đông Cung.
Nơi nơi đều thấy xác người nằm ngỗn ngang, hầu như là binh lính và thái giám.
Đông Cung thành một mớ hỗn loạn, bốn năm sát thủ kiểm soát bên ngoài rất nhanh ý thức được nàng đã đến liền đi tới chào hỏi và báo cáo
"Chu cô nương, chúng ta đã lục soát rất kĩ.
Các cổ vật thất truyền một phần đã được tìm thấy, đã giao cho Hiên Viên công tử"
Chu Uyển Đình nghe xong gật đầu như đã hiểu, đối với nàng những thứ cổ vật kia đều chỉ là hư vô.
Tấm bản đồ mật thất cũng không còn quan trọng nữa.
Cái nàng cần hiện tại chính là đầu của Ngụy Chính Thuần.
Chưa được bao lâu, những sát thủ từ trên đài quan sát ở cửa cung đã có tín hiệu, pháo sáng bắn lên trời khiến hết thảy giật mình.
Điều này cho thấy quân hoàng thành đã tiến gần sát hoàng cung.
Chu Uyển Đình lúc này mới cảm thấy run sợ.
Vệ binh hoàng thành không sai biệt phải đến mười vạn, chút sát thủ ít ỏi một trăm mấy người này dù có phép thần thông cũng khó mà địch lại.
Trong lúc nguy cấp, Lôi Á cùng hai tên sát thủ bên cạnh còn lôi theo một lớn một nam