Buổi chiều sau khi thi xong Nam Phong đi vào trường thể thao khu Thụ Thanh, nhìn thấy Lục Sênh và Từ Tri Diệu đang đánh tập. Trình độ của Từ Tri Diêu cao hơn Lục Sênh rất nhiều, bởi vậy luyện tập với cô, cậu cũng không hề vất vả.
Chưa tới năm giờ chiều, mặt trời vẫn ở trên cao, Nam Phong nhìn cô bé chạy tới chạy lui không biết mệt mỏi dưới ánh mặt trời chói chang.
Nam Phong đột nhiên nói: “Hai đứa đừng luyện nữa, tới nói một chút xem việc bốc thăm thế nào.”
Từ Tri Diêu cầm vợt tennis vui vẻ đi tới: “Báo cáo huấn luyện viên, vòng thứ nhất em không phải thi, ha ha ha ha ha!”
Nam Phong có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại hỏi: “Lục Sênh, em thì sao?”
Lục Sênh không có lòng tin như Từ Tri Diêu, cô chỉ ngượng ngùng sờ đầu, nói “Khéo quá, huấn luyện viên Nam, cô ấy cũng họ Nam đấy, tên cũng rất êm tai.”
“Hả? Tên gì?”
“Nam Ca.”
Từ Tri Diêu chậc chậc lắc đầu châm chọc: “Một bé gái sao có thể đặt tên như thếm đặt tên gọi là ‘Nam Ca’, có phải ba mẹ cô ta rất muốn sinh con trai không!”
Lục Sênh vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Nam Phong, thấy anh nghe thấy tên “Nam Ca” thì lông mày hơi nhíu lại, cô dè dặt hỏi: “Huấn luyện viên, anh biết Nam Ca sao?”
“Ừ, con bé là con gái riêng của ba anh.”
“...”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...”
Đột nhiên nghe được một chuyện như thế, hai bạn nhỏ mờ mịt. Dù sao thì bọn nhỏ cũng chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, trình độ tiếp nhận loại chuyện máu chó này còn thấp.
“Đương nhiên, bây giờ đã chuyển chính rồi.” Nam Phong bổ sung.
Từ Tri Diêu có chút cà lăm: “Đúng, đúng là, cô ta, cô ta là em gái của thầy sao?”
Nam Phong khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Từ Tri Diêu tỏ vẻ kinh sợ, cậu nhóc nuốt nước miếng, tiếp tục hỏi: “Vậy thì, huấn luyện viên, trân đấu này thầy đứng phe em gái thầy, hay đứng phe Lục Sênh?”
Nam Phong cúi đầu liếc mắt nhìn Lục Sênh, thấy cô đang nhìn anh, đôi mắt trong veo, ánh mắt có chút... khẩn trương.
Cô bé cũng rất lo lắng vấn đề này sao?
Nam Phong có chút buồn cười, anh khoanh tay, vẻ mặt nhàn nhã: “Đương nhiên là tôi đứng ở bên ——” nói đến đây, anh cố ý dừng một chút, nhìn vẻ mặt Lục Sênh từ khẩn trương chờ mong biến thành thất vọng khổ sở, anh nén cười nói tiếp: “Học trò của anh.”
Lục Sênh:... Ôi chao?
Học trò của anh không phải là cô sao?
Ánh mắt của cô sáng lên, nở nụ cười rực rỡ nhìn anh.
Thật tốt quá, huấn luyện viên Nam!
Từ Tri Diêu cảm thấy rất kỳ lạ: “Huấn luyện viên, thầy không thích em gái của thầy sao?”
Nam Phong hỏi ngược lại: “Nếu như ba cậu sinh một người con gái với một người phụ nữ khác ở bên ngoài ——”
Từ Tri Diêu nói: “Mẹ em sẽ cắt đứt chân ông ấy.”
“... Ừ, sau khi mẹ em cắt chân ba em, rồi sau đó em sẽ thích người đó, em gái của em sao?”
Từ Tri Diêu nghiêm túc suy nghĩ vài giây, cuối cùng lắc đầu: “Em sẽ không thích.”
“Cho nên tôi cũng không thích.”
Gần tới tám giờ tối, bọn họ ngừng tập luyện.
Bởi vì Kiều Vãn Vãn bước vào trân chung kết đơn nữ độ tuổi thanh thiếu niên. Mặc dù lực ảnh hưởng của trận đấu thanh thiếu nhiên thấp hơn so với tuổi trưởng thành, nhưng mà Kiều Vãn Vãn là thiếu nữ thiên tài, hi vọng mới của Trung Quốc, nghĩ đến việc Nam Phong nghỉ ở bên nam không có người hi vọng thì nói cô ấy là ngôi sao hi vọng của quần vợt Trung Quốc cũng không đủ.
Cho nên trận chung kết của Kiều Vãn Vãn rất được người mê tennis trong nước chú ý.
Trận chung kết diễn ra lúc 1 giờ chiều giờ địa phương, giờ Bắc Kinh thì bắt đầu lúc 8 giờ. Mấy người Lục Sênh đã ngồi đợi trước TV chờ trực tiếp.
Cùng xem trực tiếp còn có huấn luyện viên Nam, hiệu trưởng Vệ, chủ nhiệm Đinh, với vài người mê tennis.
Trân đấu này, trạng thái của Kiều Vãn Vãn rất tốt, chiến đấu hai giờ với tuyển thủ Ukraine, cuối cùng chiến thắng nâng được cúp quán quân.
Lục Sênh nghe thấy ở bên ngoài có người hoan hô.
Nam Phong ngồi bên người cô, thấy cô ngẩn người thì khẽ đụng cánh tay cô: “Ngẩn người gì đấy.”
“Cô ấy...” Lục Sênh phục hồi tinh thần lại, tìm từ thích hợp để hình dung: “Cô ấy rất hoàn mỹ!”
Nam Phong khẽ lắc đầu: “Trên đời này không tồn tại hoàn mỹ. Bất cứ ai cũng có nhược điểm.”
“Kiều Vãn Vãn cũng có nhược điểm sao?”
“Đương nhiên. Bây giờ em phải luyện thật giỏi, về sau gặp được thì tự mình tìm hiểu.”
Vẻ mặt Lục Sênh mê mang, giống như nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi: “Em có cơ hội đánh cùng cô ấy sao?”
Nam Phong nhíu mày: “Không phải em muốn đánh Grand Slam sao?”
Mơ màng biến thành kiên định, cô nói: “Vâng! Em nhất định sẽ đánh bại cô ấy!”
Sau đó Nam Phong đưa hai bạn nhỏ đi ngủ, hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh đi ăn khuya uống rượu nói chuyện phiếm.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi trở lại ký túc xá, Nam Phong mở email đã mấy tháng không vào, trong email chứa đầy thư chưa đọc, trong đó có vài bức là do Kiều Vãn Vãn gửi tới.
Anh không xem một bức thư nào, chỉ nhắn một email chúc mừng cho Kiều Vãn Vãn.
Sau đó, hòm thư này cũng không dùng tới nữa.
***
Ngày 10 tháng 7.
Trận đấu của Lục Sênh bắt đầu lúc 10 giờ sáng. Nơi thi đấu là nơi chuyên dụng cho các trận đấu, có rất nhiều ô, có thể đồng thời mở nhiều trận đấu. Sân thi đấu của Lục Sênh là nhỏ nhất, xung quanh sân bãi chỉ có hơn một trăm chỗ ngồi.
Chỗ ngồi ít như vậy nhưng mà cũng không ngồi hết, dù sao cũng chỉ là vòng thi thứ nhất của tổ nghiệp dư độ tuổi thanh thiếu niên.
Sau khi khởi động xong, Lục Sênh tiến vào sân, cô nhìn thấy Nam Ca. Cô bé tu mi mắt phương, khies thế có chút sắc bén, không hề giống với Nam Phong, cho dù là khuôn mặt hay khí chất.
Có đúng là con gái ruột của ba Nam Phong không?
Lục Sênh có chút hoang mang. Cô thấy Nam Ca vẫy tay với vài người ở ngoài sân, vì vậy cô nhìn qua thì nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ giống Nam Ca.
Được rồi, nhất định là ruột thị.
Lục Sênh quay đầu nhìn về phía bên kia sân, Nam Phong và Từ Tri Diêu đứng ở chỗ đó. Từ Tri Diêu giơ tấm bảng, xung quanh tấm bảng có treo đèn màu, ở giữa viết tên của Lục Sênh. Tên là do cậu tự ghi, nét chữ có chút... thê thảm.Cậu giơ cao tấm biển lên, không coi ai ra gì hét lớn: “Lục Sênh! Cố lên! Lục Sênh! Tất thắng!”
Trong sân đấu trống trải, giọng của cậu giống như có ma lực, như một đám mây lớn che phía trên sân đấu, không lái đi được.
Cho nên tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu, kể cả Nam Ca.
Nam Ca cũng phát hiện ra Nam Phong. Giống như có một món quà đặc biệt trong bữa tiệc sinh nhật, Nam Ca vô cùng kích động vẫy tay với Nam Phong: “Anh! Em biết là anh sẽ đến xem em thi đấu mà!”
Từ Tri Diêu tốt bụng nhắc nhở: “Cô hãy thành thật thi
đấu đi, không phải tới xem cô đâu!”
Nam Ca: “Mắc mớ gì đến cậu, cút đi!”
Trọng tài đi tới, cảnh cáo việc Nam Ca dùng từ không văn minh.
Rốt cuộc Nam Ca cũng an phận, dưới sự chứng kiến của trọng tài, cô ta và Lục Sênh dùng phương pháp tiền xu để nhận quyền phát bóng ván đầu. Vận may của Lục Sênh không tệ, cô lấy được quyền phát bóng.
Trận đấu tennis chính thức của nữ dùng quy định ba bàn thắng hai để chọn. Mỗi bàn thi đấu ít nhất sáu ván, mỗi ván đánh ít nhất bốn lần bóng.
Tiêu chuẩn định thắng bại của một ván cầu là “Đủ bốn thắng hai”, nói cách khác, bạn phải thắng đủ bốn quả, sau đó còn phải vượt hơn đối thủ trên hai quả thì ván đó mới có thể chiến thẳng. Nếu như thắng bốn cầu nhưng không thể vượt hơn, vậy thì xin lỗi, bạn phải tiếp tục đánh tiếp cho tới khi có thể vượt hai quả thì mới có thể tính là thắng... Hoặc nếu bạn không cẩn thận bị đối phương đuổi sau đó phản hai quả, vậy thì bạn đã thua ván này.
Thắng một ván chỉ bắt đầu, sau đó bạn phải tiếp tục đánh, cho tới khi nắm được cả bàn. Tiêu chuẩn định thắng bại một bàn thường là “Thắng trước sáu ván + thế hòa quyết định thắng bại.”
Thắng trước sáu ván cũng giống như “Đủ bốn thắng hai”, bạn phải thắng đủ sáu ván, đồng thời còn phải hơn đối thủ hai ván, như vậy mới có thể nắm được bàn này. Nếu như bạn thắng sáu ván, đối thủ thắng năm ván, vậy thì xin lỗi, bạn phải thi đấu thêm, ván tiếp theo nếu như bạn thắng thì tỷ số là 7:5, bạn đạt được thắng lợi, nếu như đối thủ thắng, hai người tiến vào tỷ số hòa 6:6... Được rồi, tiếp tục thi đấu thêm o (╯□╰)o
Nhưng mà, lúc này chỉ cần thi đấu thêm một ván —— đương nhiên không có khả năng cứ như vậy thêm thêm tiếp, bởi vì thể lực con người có hạn, không thể giống như con vật.
Bởi vậy khi xuất hiện tình huống hòa 6:6, sẽ dùng một ván để quyết định thắng thua, đây là “Thế hòa quyết định thắng bại”, tên thường gọi là “Đoạt bảy”.
Quy tắc của “Đoạt bảy” rườm rà hơn nhiều, không giống với phía trước.
Được rồi, cho dù nói thế nào thì thông qua “Đoạt bảy” bạn khó khăn lấy được ván này sao. Đừng vui mừng quá sớm, đằng sau còn có hai bàn đang chờ bạn đấy... [Mỉm cười]
Cho nên trận đấu tennis chuyên nghiệp là khảo nghiệm nghiêm khắc về thể lực, thể lực không tốt tương đưng với một tòa nhà lớn không có nền móng, cho dù làm bằng những vật liệu tốt, sắp xếp khoa học thì vẫn không tốt.
...
Đương nhiên, đám tuyển thủ nghiệp dư không cần phải kiểm tra thể lực nghiêm trọng như thế —— quy tắc trận đấu của Lục Sênh và Nam Ca là rút gọn rất nhiều. Hai người chỉ cần đánh một bàn, một bàn quy định thắng thua.
Lục Sênh nắm vợt tennis, học bộ dạng bình thường của Nam Phong, ném quả tennis trên mặt đất vài lần để tìm kiếm cảm xúc.
Cô có chút hưng phấn, dường như cố có thể nghe thấy tiếng trái tim đập trong lồng ngực, mạch máu cũng đạp cùng với động tác khỏi động, như cành tùng khô đang bị cháy.
Cô đứng sau đường phát bóng, nghiêng đầu nhìn về Nam Phong đang ngồi bên sân. Anh chỉ nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì.
Lục Sênh nhớ tới ngày hôm qua anh đã nói với cô: “Em là học trò của anh, học trò là thể diện của thầy. Cho nên, Lục Sênh, em phải tăng thể diện cho anh.”
Cô thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi, bàn tay không tự chủ nắm chặt vợt hơn.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ném bóng, nhảy lấy đà, vung đập, động tác liên tục, bóng được đánh ra ngoài, lướt qua lưới rồi bay vào vùng hiệu quả.
Nam Ca nhẹ nhàng đập về.
Vẻ mặt của cô ta thảng lỏng như vậy, ngực Lục Sênh không tự chủ siết chặt. Cô nhanh chóng chạy tới địa điểm dự đoán bóng, dùng sức đánh tennis trở về. Tay trai đập của cô sẽ tương đương với tay trở của đối phương, điểm này cô đã chiếm tiện nghi.
Cánh tay thuận đánh mạnh quả bóng về phía tay trở của Nam Ca, trong lòng Lục Sênh dâng lên chút chờ mong, nhưng mà khóe miệng Nam Ca lại treo nụ cười lạnh, hai tay nắm vợt đánh trả lại, một đường bóng chéo rất chuẩn và hiểm, quả bóng rơi xa chỗ Lục Sênh đang đứng, cô cuống quít chạy tới cứu bóng nhưng đã không còn kịp rồi.
“Tốt!!!” Bạn bè họ hàng Nam Ca trầm trồ khen ngợi.
0 – 15, Nam Ca đã vượt lên một bóng.
Tennis bắt đầu là hoạt động giải trí của quý tộc nước pháp, tỷ số trực tiếp sử dụng phương thức truyền thống —— mặt đồng hồ. Thắng một quả bóng không phải là được một điểm, mà là được một phút đồng hồ, thì là được 15 điểm. Thắng hai quả là 30 phút. Vốn thắng ba quả sẽ là 45 điểm, nhưng các quý tộc quá lười, nói chuyện thích gọi tắt, phát âm “40” tiện hơn “45” một chút cho nên sẽ là 40 điểm.
Đồng hồ chỉ có một vòng như vậy, thắng nhiều hơn thì không thể dùng tới rồi, nếu không thì sẽ nhớ lộn xộn, cho nên sau đó mới nhớ ai vượt hai quả thì sẽ thắng.
Cách tính tỉ số như thế ở hiện đại thì có chút mệt nhọc.
Bây giờ Nam Ca đã vượt lên một cầu, hơn nữa là chủ động tấn công rất đẹp mắt, Lục Sênh có chút khổ sở, cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Nam Phong ở bên sân, anh vẫn thế, vẻ mặt không chút thay đổi.
Cô nghĩ thầm, nhất định anh rất thất vọng với cô, mặc dù anh không biểu hiện ra ngoài.
Suy nghĩ này làm cô có chút uể oải.
Lời editor: Vì đây là ngôn tình thể thao, cho nên trong truyện cũng sẽ có những đoạn tập trung vào việc thi đấu, các giải đấu và các vấn đề trong lúc tập luyện tennis.