Edit: Peiria
Sáu giờ sáng chuông reo, trời còn chưa sáng, bầu không khí lạnh buốt, người đi trên đường không nhiều lắm. Cả thành phố như một con mèo nhỏ lười biếng vẫn đang ngủ say.
Trường thể thao nghiệp dư Thụ Thanh đã tỉnh.
Trên bãi tập đèn đuốc sáng trưng, nhóm vận động viên lớn nhỏ đứng xếp hàng tập chạy. Lục Sênh vốn có biệt hiệu "Chân rết", giờ phút này xếp phía trước dẫn hàng chạy, nghĩ đến thể lực của nhóm sư đệ sư muội, Lục Sênh giữ sức, một đường tốc độ đều đặn.
Bốn năm rưỡi, hơn một ngàn sáu trăm sáng sớm, cô đều chạy như vậy. Cũng không phải là không biết vất vả mệt nhọc, nhất là mùa đông khắc nghiệt, rời khỏi ổ chăn ấm áp đi đón giá lạnh chạy băng băng, quả thực là hành động phản toàn bộ nhân loại.
Nhưng mà, tất cả khổ sở và mệt mỏi, tập mãi cũng thành thói quen, có thể thản nhiên đối mặt. Thời điểm không kiên trì được, khẽ cắn răng, hơn phân nửa cũng sẽ vượt qua.
Rất nhiều chuyện nhìn cũng không dọa người như vậy.
Từ Tri Diêu vắng mặt thể dục buổi sáng, lúc ăn điểm tâm ở căn tin Lục Sênh thấy cậu. Cậu nhìn qua không có tinh thần, đầu tóc rối bời, dưới viền mắt có quầng thâm nhàn nhạt, sắc mặt tái đi.
Lục Sênh có chút lo lắng, "Từ Tri Diêu, cậu không sao chứ? Nhìn giống như sắp ngã bệnh vậy."
Từ Tri Diêu nằm bò trên bàn, "Chao ôi, không được rồi, tôi mệt quá, tôi muốn ăn bánh bao, Lục Sênh cậu đi mua giúp tôi. Tôi muốn bánh bao nhân thịt heo cải trắng, còn muốn bánh trứng, cháo kê!"
Lục Sênh mua rất nhiều thức ăn, chất thành đống trước mặt hai người, như một ngọn núi nhỏ.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vận động viên bởi vì hoạt động nhiều, nên ăn cũng nhiều, mỗi lần bác gái nhân viên căng tin xới cơm đều có một loại ảo giác mình đang đảm nhận chức vụ nuôi heo.
Môn đầu tiên vào buổi sáng là số học, Lục Sênh sẽ không bỏ qua. Trước khi vào lớp Từ Tri Diêu nộp đề thi cậu làm tối hôm qua cho thầy Khang, lúc tan học, thầy Khang lại gọi cậu đi.
Bởi vì Từ Tri Diêu cảm thấy mình "Mệt quá", cho nên Lục Sênh tiếp tục đi theo.
Thầy Khang quan sát Từ Tri Diêu một lúc, nét mặt quỷ dị, hỏi, "Đề này là em tự làm?"
"Đúng ạ."
"Không xem sách tham khảo?"
"Không."
Thầy Khang run rẩy nhìn đề thi, có chút cảm khái thở dài, "Loại thiên phú này, thật sự, haizz, có chính là có, không có chính là không có."
Lục Sênh tò mò hỏi, "Thầy Khang, Từ Tri Diêu đều làm đúng hết rồi sao?"
"Sai một câu."
"Ồ, Từ Tri Diêu cậu vậy mà lại làm sai một câu?" Lục Sênh có chút không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt "Cậu cũng có ngày hôm nay".
Từ Tri Diêu hơi tiếc nuối.
Thầy Khang nóng nảy, "Các em đây là vẻ mặt gì? Sai một câu rất bất ngờ sao? A, đúng, chính là bất ngờ - - người bình thường làm loại đề thi này có thể đúng một câu đã không tệ! Đây là đề thi Olympic đó!" Bởi vì tâm tình kích động, ông nói chuyện phun cả nước bọt, vừa nói còn vừa vỗ cái bàn.
Từ Tri Diêu: "Thầy không nên tức giận, thầy nhìn xem, thầy dọa hỏng sư muội em rồi."
"..." Mẹ nó vì sao đột nhiên lại muốn bóp chết thằng nhóc này.
Kế tiếp, thầy Khang hỏi Từ Tri Diêu làm đề thi này mất bao lâu, biết được cậu làm đến rất khuya, cuối cùng điệu bộ của thầy Khang lại trở nên nghiêm túc: "Ừm, có điều người ra đề không cho phép em làm lâu như vậy."
Ngoài miệng ông nói như vậy, trong lòng lại nghĩ: Dù sao cũng là lần đầu tiên làm đề thi Olympic, hơn nữa bình thường cậu học hành cũng không nghiêm túc, hiện tại có thể tự nghĩ ra đáp án đã nói lên thiên phú không tầm thường. Rất có khả năng bồi dưỡng.
Về phần bồi dưỡng như thế nào, còn phải suy tính một chút. Nhưng nói thế nào chăng nữa, nhất định phải kéo thằng nhóc này vào đội tuyển thi Olympic.
***
Lúc Lục Sênh và Từ Tri Diêu đang đi học, Nam Phong lại ở bên ngoài phỏng vấn, anh phỏng vấn người ta.
Ngày hôm qua đăng thông báo tuyển bác sĩ cho vận động viên trên mạng, lúc ấy đã có người gửi sơ yếu lý lịch, Nam Phong suốt ruột tìm người, vì vậy liên lạc với đối phương, người bên kia vừa vặn không còn tại chức, hai người ăn nhịp với nhau, hẹn hôm nay tới phỏng vấn.
Về địa điểm phỏng vấn, Nam Phong cũng giữ lại chút đầu óc. Trường thể thao nghiệp dư Thụ Thanh nghiệp có tiếng là "Củi mục", đối phương vừa nghe cái tên này hơn phân nửa sẽ quay đầu đi, bởi vậy, địa điểm phỏng vấn nhất định không thể ở trong trường.
Cuối cùng, anh chọn một quán cà phê ở trung tâm thương mại, quán cà phê trang hoàng thời thượng, hết sức yên tĩnh, thích hợp nói chuyện. Để tỏ lòng tôn trọng, anh còn cố ý đến sớm mười phút, ngồi cạnh cửa kính sát đất chờ đối phương. diễnn đànn lê quý đônn
Người đi ngoài đường qua lại, cảnh tượng hoặc là bình tĩnh hoặc là vội vã, như người cá bơi không ngớt trong biển rộng. Lúc bọn họ đi ngang qua quán cà phê đều không nhịn được liếc mắt nhìn về cửa kính bên này: Đẹp trai, thật sự là sắc đẹp thay cơm...
Chờ mười phút, Nam Phong đã nhìn thấy người mình đợi.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi, ngũ quan xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, tóc dài xõa vai, mặc áo len trắng cùng váy ngắn kẻ caro, nhìn qua hết sức dịu dàng.
"Đinh Tiểu Tiểu?"
"Đúng, ôi, anh là... A anh là Nam Phong!" Đinh Tiểu Tiểu đột nhiên bụm miệng, thấp giọng hét lên kinh hãi.
Anh vẫn ngồi ‘bát phong bát động’(*), "Là tôi, mời ngồi."
(*) Bát phong bất động: ‘bát phong’ nghĩa là tám ngọn gió bao gồm: Lợi (lợi lộc), Suy (hao tổn), Hủy (chê bai chỉ trích), Dự (gián tiếp khen ngợi người), Xưng (trực tiếp ca tụng người), Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người), Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não), Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan). Câu này viết đầy đủ là "Bát phong xuy bất động" nghĩa là 8 ngọn gió thổi không động. Người học Phật luôn sống trong sự tỉnh thức, nên cho dù cuộc sống gặp thuận duyên hay nghịch duyên tâm của chúng ta cũng không bị động.
Sau khi ngồi xuống, Đinh Tiểu Tiểu nghiêng người ra trước một chút, giống như muốn nhìn rõ người đàn ông ngồi đối diện. Vóc người cô rất tốt, lúc nghiêng về phía trước bộ ngực đầy đặn không tự chủ ép trên bàn, nhân viên phục vụ gọi món bước đến ánh mắt không cẩn thận quét thấy cảnh này, suýt nữa té ngã.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó khuôn mặt anh ta đỏ bừng nghe khách gọi món.
Đinh Tiểu Tiểu cẩn thận quan sát Nam Phong. Ngũ quan của anh so với thời điểm hai mươi tuổi hoàn toàn không có thay đổi, điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là
trên mặt nhiều hơn một vết sẹo. Ngược lại khí chất biến hóa rất lớn. Năm đó anh hăng hái không ai bì nổi cỡ nào, sau khi đã trải qua thăng trầm cuộc sống, hiện giờ trở nên yên lặng hơn, thuộc về loại bình tĩnh, trong mắt không mang theo chút gợn sóng.
Đinh Tiểu Tiểu có chút thổn thức. Cô thở dài, "Không ngờ thoáng một cái đã nhiều năm như vậy, năm đó tôi chính là fan cuồng của anh, lúc anh xảy ra chuyện tôi đã khóc bù lu bù loa. Haizz, thanh xuân của tôi, đều hiến tặng cho anh rồi."
Nam Phong bình tĩnh nhìn cô, "Cô nói như vậy cũng sẽ không được cộng thêm bất kỳ điểm phỏng vấn nào đâu."
Đinh Tiểu Tiểu thật vất vả mới khơi dậy được một chút cảm xúc u buồn, bị anh nói thế, lập tức không nhịn được trợn mắt. Cô hỏi, "Hiện tại anh làm huấn luyện viên tennis? Tại sao trên truyền thông một chút tin tức cũng không có? Anh quá vô danh rồi."
"Bây giờ là tôi đang phỏng vấn cô."
"... Được, người phỏng vấn Nam, xin ngài hỏi đi."
Nam Phong cúi đầu liếc mắt nhìn tờ giấy A4 trên bàn - - anh đã in sơ yếu lý lịch của cô ra, hỏi, "Trước đây cô làm việc ở đội tuyển bóng bàn tỉnh, xin hỏi vì sao cô lại tạm rời bỏ chức vị?"
Đinh Tiểu Tiểu bĩu môi, "Quy định trong đó, không có ý nghĩa, không phải là cuộc sống tôi muốn trải qua."
Nam Phong liếc cô một cái. Đôi mắt nhỏ dài tinh xảo, ánh mắt trong trẻo, cười như không cười, anh nhìn thấy ngực cô run lên.
Anh hỏi cô: "Không phải là bởi vì bị khuyên rút lui?"
Mặt Đinh Tiểu Tiểu biến sắc, ánh mắt có phần tránh né, "Anh, anh..."
Nam Phong bình tĩnh đặt sơ yếu lý lịch xuống, "Không cần khẩn trương, tôi đã có ý đồ dùng cô, đương nhiên sẽ sớm điều tra một chút."
Đinh Tiểu Tiểu rất ngoài ý muốn, "Anh cũng đã biết, anh không để ý?"
"Chỉ cần không phải vì trình độ nghề nghiệp và đạo đức nghề nghiệp, tôi đều không để ý."
Đinh Tiểu Tiểu quan sát đôi mắt anh, muốn tìm ra một chút trái lương tâm từ chỗ nào đó, hoặc là cái gì khác. Nhưng mà không có, ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh như vậy, giống hệt biển sâu không hề gợn sóng. Cô không quá chắc chắn, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, "Không phải là anh mơ ước sắc đẹp của tôi chứ?"
Nam Phong lười phản ứng cô. Anh lấy ra hai tờ giấy A4, đưa cho cô, "Đây là một phần đề thì tôi tự soạn, thời gian làm bài là ba mươi phút, chỉ cần cô làm sai một câu, tôi sẽ không tuyển dụng cô. Hiện tại..."Anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, "Xin mời bắt đầu."
Đinh Tiểu Tiểu cũng nhìn theo đồng hồ của anh, "Đồng hồ của anh là chính hãng sao? Chính hãng có giá mấy trăm ngàn đi? Hay của anh là đồ nhái? Tốn mấy trăm ngàn mua đồng hồ có phải là hơi coi tiền như rác không..."
"Anh không nói lời nào thì sẽ chết sao."
Sau đó Đinh Tiểu Tiểu liền đặt sự chú ý lên đề thi, vừa nhìn thấy đề, cô hơi ngạc nhiên, "Oa! Đây là chữ anh viết sao? Thật đẹp!"
"Thời gian làm bài đã hết năm phút."
"Vì sao?!"
"Tôi không thích người nói nhiều."
Đinh Tiểu Tiểu đành phải múa bút thành văn, vừa làm vừa lẩm bẩm, "Loại đề ‘Đau khuỷu tay tennis’(*) này cũng có thể kiểm tra sao? Quá coi thường tôi... ‘Đau cơ giọt nước’(*) thật đáng thương, làm không tốt sẽ tàn phế nha... Soạt soạt, sóng xung kích bên ngoài cơ thể, sự lựa chọn của bạn!... Mẹ kiếp, đề này thật biến thái! Ặc, tại sao mình lại có thể nói tục, mình chính là một cô gái ưu nhã..."
(*) Một số chấn thương khi chơi tennis.
Nam Phong rất muốn nhấc chân rời đi. Nhưng nghĩ đến ánh mắt đáng thương của Lục Sênh cùng với gương mặt đỏ bừng tối qua của cô... Anh lại nhịn.
Qua hai tư phút, Đinh Tiểu Tiểu trả lời xong, ném đề thi cho anh, sau đó xoa xoa cổ tay của mình, "Mẹ ơi, mệt chết tôi!"
Nam Phong kiểm tra lại đáp án của cô hai lần, vậy mà, không sai một chút nào...
Không rõ chính mình đang cao hứng hay thất vọng, Nam Phong hít sâu một hơi, nói, "Vấn đề cuối cùng."
"Cái gì?"
Nam Phong: "Cô thích mẫu đàn ông nào?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh Tiểu Tiểu khiếp sợ nhìn anh, vẻ mặt "Mẹ kiếp, tôi cũng biết là anh mơ ước sắc đẹp của tôi", thấy áp lực của Nam Phong có chút lớn. Anh giải thích, "Mong cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ không hy vọng xảy ra phiền toái không cần thiết."
Kỳ thực anh cũng không phải là người tự kỷ, nhưng trải qua những năm này... Anh không thể không tự kỷ.
Đinh Tiểu Tiểu hất cằm lên, vẻ mặt mỉm cười đáp, "A, tôi thích người nghe lời, ngoan ngoãn, tốt tính, biết làm nũng."
Đàn ông biết làm nũng... Khẩu vị này thật là làm cho người ta không rét mà run...
Nói thế nào chăng nữa Nam Phong rất yên tâm. Anh vừa sắp xếp sơ yếu lý lịch cùng đề thi, vừa nói, "Chúc mừng cô vượt qua vòng sơ khảo."
Đinh Tiểu Tiểu há hốc miệng, "Còn, còn có vòng hai hả?"
"Đúng vậy."
"Vòng hai người phỏng vấn là ai?"
"Lục Sênh."
"... Ai cơ?"
Nam Phong đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, nét mặt bình tĩnh lại có chút lạnh nhạt, "Nếu như học sinh của tôi không thích cô thì tôi cũng không thể tuyển dụng cô."