Bước Vào Lòng Em

Cảm ơn em


trước sau

Edit: Peiria

Từ sau lúc ấy, Lục Sênh đều trầm mặc, yên lặng ăn lẩu. Nam Phong gắp cho cô cái gì thì cô ăn cái đó, nhai nuốt từ từ, không một tiếng động.

Cô vẫn cúi đầu, anh chỉ có thể nhìn thấy tóc đen trên đỉnh đầu cô, cùng với quai hàm nhỏ xinh thanh tú đang nhai thức ăn và hai gò má phồng lên.

Cô nhu thuận giống như loài chó Chihuahua.

Cô càng nhu thuận thế này, Nam Phong càng thấy khổ sở, anh ép mình phải dời đi tầm mắt, không nhìn cô.

Sợ chính mình không nhịn được mà đổi ý.

Sau bữa cơm này bầu không khí có chút đè nén. Cảm xúc dễ dàng lây bệnh, ngay cả người không tim không phổi như Đinh Tiểu Tiểu, nghĩ đến cảnh ly biệt, cũng trở nên ưu thương. Cô khuyên Lục Sênh vài câu, Lục Sênh ngoài gật đầu, cũng không nói thêm cái gì khác. Trái lại, Đinh Tiểu Tiểu càng nói càng buồn bã.

Nam Phong uống không ít bia. Đinh Tiểu Tiểu uống càng nhiều hơn, về sau trực tiếp say mèm, nắm tay Từ Tri Diêu không ngừng gọi "Ba ba". Từ Tri Diêu rất muốn đồng ý, nhưng không biết tại sao hôm nay khí tiết trỗi dậy, xấu hổ không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cậu chỉ nhẫn nhịn đỡ cô ra ngoài, vừa đi vừa oán giận, "Bà chị, chị béo quá đấy..."

Nam Phong bắt taxi, để cho Từ Tri Diêu đưa Đinh Tiểu Tiểu về khách sạn trước. Anh và Lục Sênh không lên xe, đi bộ trên đường, anh nhận thấy cảm xúc của Lục Sênh không tốt, muốn cùng cô nói chuyện.

Hai người thả bước dưới ánh đèn sáng rực. Lục Sênh áo khoác lông cừu màu đỏ mang hơi thở thanh xuân đẹp ngọt ngào; quần bò đơn giản cùng với boot ngắn màu nâu, hai chân thon dài thẳng tắp.

Quần áo của cô hầu hết đều là Nam Phong mua. Nam Phong mua quần áo cho mình không để tâm, trái lại cực kỳ thích cho Lục Sênh ăn diện. Cảm giác đó thật kỳ diệu, mỗi lần nhìn Lục Sênh mặc những bộ quần áo xinh xắn anh mua, anh lại đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Lục Sênh đang đi bên cạnh anh, hai tay đút trong túi, cúi đầu không nói lời nào. Nam Phong dùng ngữ điệu dịu dàng nói với cô: "Lục Sênh, em đã trưởng thành, nên đi học hỏi kinh nghiệm. Em không thể ở bên anh cả đời, đúng không?"

Cô khẽ gật đầu.

Nam Phong: "Huấn luyện viên Lý Vệ Quốc của đội tuyển thành phố là người dày dặn kinh nghiệm cũng dễ ở chung, giao em cho ông ấy, anh rất yên tâm, em cũng không cần lo lắng."

Lại gật đầu.

Nam Phong: "Cũng không phải sinh ly tử biệt, về sau nếu em có thi đấu thì anh nhất định đến xem. Ừm, cho dù không thi đấu, anh cũng sẽ thường xuyên tới thăm em, có được hay không?"

Gật đầu.

Nam Phong: "Vào đội tuyển thành phốphải chung sống hòa thuận với đồng đội. Nhưng mà đừng để mình chịu thiệt. Nếu có ai gây khó dễ, em nhất định phải nói với anh. Chỗ nào không thích ứng, cũng phải nói với anh, đừng giấu ở trong lòng, biết không?"

Lục Sênh chỉ gật đầu, không hề đáp lại. Nam Phong có chút bất đắc dĩ, "Lục Sênh..."

Lục Sênh bèn ngẩng đầu. Cô cắn môi, vành mắt chứa đầy nước mắt, nghiêm túc nhìn hắn. Ngọn đèn rọi xuống khiến nước mắt của cô phản chiếu lại ánh sáng. Sự yếu ớt đó giống như đâm vào lòng anh, làm cho trái tim anh cảm thấy đau đớn khó nhịn. Anh rất muốn kéo tay cô, nói rằng cô đừng đi, hãy ở lại bên cạnh anh.

Nhưng mà anh không thể. Lục Sênh là đứa bé, không có khả năng phân biệt, còn anh thì khác. Anh không thể bởi vì bản thân mình mà bóp nát tương lai của một đứa trẻ yếu ớt. Anh thở dài, đưa tay xoa đầu Lục Sênh.

Nước mắt bỗng rơi xuống, cô uất ức mím môi, nhỏ giọng nói, "Em không muốn vào đội tuyển thành phố, em chỉ muốn đi theo anh."

Nam Phong khó khăn lên tiếng, "Lục Sênh, em biết không, một huấn luyện viên giỏi, phải tuyệt đối bình tĩnh và dày dặn kinh nghiệm. Hai thứ này anh đều không có, anh thậm chí không thể hạ quyết tâm huấn luyện các em. Cho nên anh không thể trở thành một huấn luyện viên tốt, ít nhất bây giờ không thể."

"Không sao, em có thể đợi."

"Em không thể đợi được, Lục Sênh, em sắp mười bảy tuổi, hiện tại là thời kì quan trọng nhất trong sự nghiệp của vận động viên, một ngày em cũng không thể chờ."

"Vậy... Tại sao anh không thể cùng em vào đội tuyển thành phố..." Có lẽ cô cũng biết yêu cầu này hơi ích kỷ, bởi vậy giọng nói rất nhẹ, càng nói càng vô lực.

Nam Phong cười khổ, "Anh cũng có cuộc sống của anh."

"Nhưng, Grand Slam không phải mộng tưởng của chúng ta ư?"

Mắt anh khép hờ, tất cả cảm xúc ở đáy mắt bị hàng mi dài che dấu, khẽ giãy dụa, giống như tiếng ca tịch mịch nhiễm sương sớm. Anh nói: "Lục Sênh, đó là mộng tưởng của em, không phải mộng tưởng của anh. Anh... Đã không còn mộng tưởng nữa rồi."

***

Lục Sênh và Nam Phong trở lại khách sạn, nhìn thấy Đinh Tiểu Tiểu đang ngồi xổm giữa cửa ca hát, Từ Tri Diêu dựa lưng vào tường, lắng nghe cô. Từ Tri Diêu phát hiện hai mắt Lục Sênh hồng hồng, cậu có chút bất mãn liếc Nam Phong.

Dưới tình huống bình thường, Nam Phong sẽ không để ý đến ánh mắt của Từ Tri Diêu.

Lục Sênh có phần khó hiểu hỏi Từ Tri Diêu, "Không phải tôi đưa thẻ phòng cho cậu rồi sao?" Cô và Đinh Tiểu Tiểu ở chung một phòng.

Từ Tri Diêu khẽ trợn mắt, chỉ chỉ vào Đinh Tiểu Tiểu, "Chị ta cướp mất rồi, không chịu đưa cho tôi."

Nam Phong khom lưng nói với Đinh Tiểu Tiểu, "Đưa thẻ phòng cho tôi."

Đinh Tiểu Tiểu ngừng hát, mê mang nhìn anh, "Anh là ai?"

"Ta là ba con."

Mí mắt Từ Tri Diêu giật giật, không thể không bội phục độ vô sỉ của huấn luyện viên Nam.

Đinh Tiểu Tiểu híp mắt ngây ngô cười, "Ba ba, mẹ con đâu?"

"Con trả thẻ phòng cho ta, ta sẽ nói cho con biết."

Vì thế Đinh Tiểu Tiểu ngoan ngoãn giao ra thẻ phòng. Nam Phong bảo cô nằm lên giường, nói với cô tỉnh ngủ là có thể nhìn thấy mẹ. Quả nhiên người này ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Tri Diêu cảm thán, "Anh dỗ trẻ thật giỏi."

"Vô nghĩa. Vài năm nay tôi không làm gì khác, chỉ chăm trẻ con."

Lời này khiến Từ Tri Diêu chẳng hề dễ chịu.

Sau đó Nam Phong nhắc nhở Lục Sênh nghỉ ngơi, còn anh gọi Từ Tri Diêu vào phòng mình.

Nam Phong đi thẳng vào vấn đề, hỏi Từ Tri Diêu, "Cậu có biết tại sao mấy năm nay tôi không quản cậu giống như quản Lục Sênh không?"

Từ Tri Diêu thốt lên: "Bởi vì anh không thích em?"

"Quả thật tôi không làm sao thích cậu."

Từ Tri Diêu: -_-# Làm người hà tất phải ngay thẳng như thế...

"Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu." Nam Phong nói tiếp.

Từ Tri Diêu giật giật khóe miệng, "Rốt cuộc là tại sao?"

Nam Phong không trả lời, chỉ thay đổi đề tài, hỏi, "Gần đây cậu vẫn luôn làm đề thi Olympic toán học?"

"Vâng." Từ Tri Diêu gật đầu.

Mỗi cuối tuần thầy Khang đều cho cậu một đề thi để làm, thời gian không hạn chế, mặc kệ cậu dùng cách nào
để giải, chỉ cần kết quả cuối cùng chính xác là được. Nếu cậu làm sai, thầy Khang sẽ chỉ ra lỗi, nhưng không nói cho cậu chính xác đáp án, để cậu tự suy nghĩ tiếp, đến khi không còn biện pháp, mới tìm sự giúp đỡ từ sách tham khảo.

Chỉ là đến tận bây giờ, cậu vẫn không gặp được đề mình không giải được. Nói cách khác, tất cả đề thi Olympic thầy Khang giao cho, cậu đều dùng cách giả của mình tìm ra đáp án chính xác. Đôi khi, từ trong một đề cậu còn nghĩ ra nhiều cách giải khác nhau, ở trong số đó chọn ra cách tối ưu nhất.

Không chỉ vậy, hiện giờ cậu làm bài cũng nhanh hơn mới đầu, một tuần làm một bộ đề thi Olympic, hoàn toàn coi như huấn luyện thả lỏng, không cảm thấy phiền hà. Thói quen này vẫn duy trì đến tận bây giờ.

Giờ phút này, Nam Phong nói, "Từ Tri Diêu, cậu đam mê với tennis thậm chí không bằng  đam mê với toán học. Tâm cậu không đặt ở tenni, cậu chơi bóng không có mục đích, không có phương hướng. Cho nên tôi cảm thấy cậu chơi tennis sẽ không đi được bao xa. Thậm chí, cậu kiên trì tới bây giờ, đã nằm ngoài dự kiến của tôi rồi."

Từ Tri Diêu chớp mắt, "Vì thế?"

"Vì thế..." Nam Phong bỗng thở dài, nói, "Không có mộng tưởng, hà tất phải theo đuổi."

Từ Tri Diêu sửng sốt. Trước mắt cậu hiện ra một gương mặt thanh tú lại quật cường. Cậu mấp máy miệng, nói, "Huấn luyện viên, không phải ai cũng có mộng tưởng, thậm chí, em còn cảm thấy có một số người dù có mộng tưởng thì mộng tưởng của họ cũng là mù quáng, miệng nói một chút thôi. Kiên định với mộng tưởng hơn nữa vì nó mà cố gắng phấn đấu giống như Lục Sênh, là thiểu số. Đại đa số mọi người sống trong thế giới rời xa mộng tưởng, nhưng mọi người vẫn muốn sống, vẫn muốn làm việc. Anh nói em không có mộng tưởng, em thừa nhận, nhưng anh khuyên em buông tha tennis, em không đồng ý. Em chỉ là tìm chuyện mình thích để làm, cho dù em không nghĩ đến chuyện đạt được thành tựu sáng chói nhưng em có quyền lợi theo đuổi nó."

Nam Phong nhếch khóe miệng, mỉa mai nhìn cậu, "Cậu thích tennis? Thích đến mức khi huấn luyện hơi chút chịu khổ một chút là kêu cha gọi mẹ?"

"Em..."

Cậu còn muốn biện bạch, Nam Phong lại nhẹ nhàng phất tay, nói, "Tôi đã nói đến nước này, lựa chọn thế nào là do cậu quyết định, tôi chỉ có một câu."

"Câu gì?"

Nam Phong nhìn cậu, ánh mắt giống như dao giải phẫu, cứng rắn, lạnh lẽo, sắc bén. Anh đáp: "Đừng quấy rối Lục Sênh."

***

Ngày 2/1, kì nghỉ Tết vẫn chưa kết thúc. Nhưng đối với vận động viên chuyên nghiệp mà nói, ngày nghỉ lễ toàn quốc gì đó chỉ là mây trôi. Đội tuyển quần vợt hoạt động bình thường, Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng đi tới đội tuyển tennis thành phố T.

Nam Phong và Đinh Tiểu Tiểu dẫn hai người bọn họ đến cửa chính.

Đội tuyển quần vợt thành phố T nhìn từ ngoài rất bình dị, không khác biệt lắm so với cơ quan đoàn thể thông thường, sạch sẽ mang theo chút cổ xưa. Ngoài cửa dán bốn chữ "Chúc mừng Nguyên Đán", gió lạnh thổi qua, hơi hơi lay động.

Huấn luyện viên Lý Vệ Quốc ra cửa tới đón bọn họ. Ngoại trừ Nam Phong, đây là lần đầu tiên Lý Vệ Quốc gặp ba người còn lại, ông cực kỳ trịnh trọng lần lượt bắt tay họ. Lục Sênh và Từ Tri Diêu xinh đẹp luôn dễ dàng khiến cho người ta có ấn tượng tốt, tâm tình Lý Vệ Quốc tệ, lúc bắt tay Đinh Tiểu Tiểu, Đinh Tiểu Tiểu hưng phấn nói, "Xin chào huấn luyện Lý, tôi bác sĩ chữa trị cho vận động viên - Đinh Tiểu Tiểu, tuần sau muốn tới đội tuyển phỏng vấn, xin được chỉ giáo!"

"A... A..., xin chào xin chào." Huấn luyện viên Lý cười tít mắt, quăng ánh mắt hỏi han về phía Nam Phong.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Phong biết, huấn luyện viên Lý đang hỏi hắn, Đinh Tiểu Tiểu có cần "giúp đỡ" hay không. Đội tuyển quần vợt thành phố T là đội mạnh trong cả nước, có rất nhiều người muốn tới nơi này làm bác sĩ, cạnh tranh kịch liệt. Cho nên huấn luyện viên Lý mới có ý hỏi này.

Nam Phong cười nói, "Huấn luyện viên Lý, bác sĩ chuyên nghiệp này của chúng tôi có kỹ thuật rất tốt, đến lúc đó ông sẽ biết." Ý ở ngoài lời, người dày dựa vào khả năng của chính mình cũng có thể vào đội tuyển, không cần huấn luyện viên Lý vất vả.

Huấn luyện viên Lý bèn cười cười gật đầu.

Lục Sênh mang theo một cái túi du lịch rất lớn. Túi du lịch là Nam Phong mua, màu hồng, cô cảm thấy màu sắc này siêu cấp ngây thơ, giống như để cho trẻ con dùng. Càng ngây thơ chính là, trong túi du lịch có để một hộp kẹo lớn, sau khi lấy lòng Nam Phong còn dặn cô: Không được ăn nhiều.

Ngực đột nhiên ê ẩm, khó chịu, rất nhớ cái ôm của anh.

Để tránh tai mắt mọi người, Lục Sênh ôm Đinh Tiểu Tiểu trước, sau đó mới chui vào lòng Nam Phong, cẩn thận ôm anh.

Nam Phong một tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Lục Sênh, một giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh ghé vào bên tai cô, khẽ gọi: "Lục Sênh."

"Dạ?"

"Cảm ơn em."

Anh từ trên mây rớt xuống, rơi vào vũng nước đọng không lối thoát. Là em xâm nhập thế giới của anh, giúp anh viết tiếp giấc mộng dang dở. Em dùng sự ấm áp của mình làm bạn với anh, gạt đi đau đớn trong ký ức anh. Người ngoài chỉ nhìn thấy anh cho em rất nhiều, nào có ai biết anh đang tiếp nhận sức mạnh từ trên người em?

Cho nên, Lục Sênh, cảm ơn em.

Cảm ơn em, đã đi vào trong sinh mệnh của anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện