Edit: Yangmimi912
Lục Sênh đè ép cảm xúc đã nhiều ngày như vậy, cũng là nhờ thời khắc này mà được khai sáng. Mấy ngày nay cô rất buồn bực, không được tự nhiên lại ủy khuất. Ở tỉnh đội gặp phải đủ loại chuyện không thuận lợi, bây giờ sự buồn bực kia lặng lẽ rút lui như thủy triều, đáy mắt cũng trở nên sáng hơn.
Sau khi trở lại tỉnh đội, cô nói với Từ Tri Diêu:
"Nếu như cậu muốn thay đổi một thế giới, trước tiên cậu phải chinh phục nó".
Từ Tri Diêu có chút không giải thích được, "Sư muội cậu muốn thay đổi gì? Muốn chinh phục ai? Tôi sao? Không cần phiền phức vậy đâu, tôi nằm ngửa ra cho cậu (chinh phục) đấy!".
...Lục Sênh không muốn nói chuyện với cậu ta.
Lúc cô mới vừa thấy rõ ràng rành mạch danh sách thi đấu, có một loại xúc động muốn đi tìm lãnh đạo hỏi cho ra nhẽ. Nhưng hiện tại cô không muốn làm như vậy, cảm xúc cũng đã nhạt đi nhiều.
Nếu như chỉ có thể lăn lộn trong hạng mục đôi nam nữ thì cô sẽ cố gắng hết sức mình. Cùng với Nam Ca cạnh tranh, cô bị mấy vị lãnh đạo đó bỏ qua, nhưng cô sẽ không buông tha cho chính mình.
Ngày hôm sau, Từ Tri Diêu tìm Lý Vệ Quốc nói chuyện, cậu bày tỏ sẽ không thi đấu hạng mục đơn nam mà chỉ tập trung toàn tâm toàn ý cùng Lục Sênh đánh hạng mục đôi nam nữ.
Lý Vệ Quốc cho là cậu ta đang nói đùa.
"Là thật", Từ Tri Diêu đặc biệt thành khẩn nói: "Thật ra gần đây em rất bận, không có đủ tinh lực đánh hai hạng mục, đánh đơn nam em chắc là sẽ không lấy được hạng cao nhưng mà đôi nam nữ em có thể liều mạng". Cậu ta cảm thấy lí do của mình hết sức thuyết phục.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Vệ Quốc lại càng không tin, "Cậu cả ngày không phải là ở đây huấn luyện sao? Còn thể gấp rút cái gì? Gặp phải chuyện gì sao?"
"Không phải đâu, tháng mười năm nay em muốn tham gia thi số học".
"...Hả?", vẻ mặt Lý Vệ Quốc càng ngày càng huyền huyễn.
Không trách phản ứng của Lý Vệ Quốc lớn như vậy, một người mang thân phận vận động viên liên hệ với môn số học cao cấp kia, làm cho người ta đặc biệt cảm thấy không chân thực, nhất là ở Trung Quốc.
- - Một đứa trẻ học giỏi sao có thể đi làm vận động viên?
Đừng nói là người bình thường, ngay cả chính vận động viên cũng nghĩ như vậy.
Từ Tri Diêu kiên nhẫn giải thích cho ông ấy hiểu:
"Thi toán học, chính là kỳ thi mỗi năm một lần, em thường xuyên làm đề, huấn luyện viên không thấy sao?".
"Tôi cho là cậu giả bộ làm bài".
"..."
Lý Vệ Quốc nghĩ vậy là có nguyên nhân, ông cho rằng nam sinh trong thời kì dậy thì phát triển vì để thu hút nữ sinh loại chuyện gì cũng làm được.
Lý Vệ Quốc đã từng cho rằng, dùng đề toán học để ngụy trang trí thông minh đích xác là đường vòng lối tắt. Dù sao thì ở cái tỉnh đội này cũng chưa từng gặp qua trường hợp vận động viên đi tập luyện còn mang theo đề toán học để làm, dù có đi chăng nữa, chắc cũng không biết kết quả chính xác. Còn với Từ Tri Diêu, cho dù cậu ta vẽ cái bánh trung thu, nói cái này chính là đáp án thì ai dám phản đối? Bởi vậy, mặc dù phương thức xòe đuôi của Từ Tri Diêu rất giả, nhưng hiệu quả lại hết sức rõ ràng. Các cô gái trong đội tỉnh hầu như đều thích cậu, có chuyện hay không có chuyện, lúc nhàn rỗi đều cùng Từ Tri Diêu trêu chọc. Hằng ngày cậu ta đều phản ứng nhanh, có tài ăn nói, hài hước, bề ngoài không tệ, là cực phẩm mà mấy cô gái nhỏ thích...
Khi đó Lý Vệ Quốc cảm thấy phán đoán của mình là đúng, cũng so sánh và kết hợp nhiều bằng chứng thực tế.
Hiện tại, ông bị thực tế vả mặt.
Lý Vệ Quốc rất không hiểu nhìn Từ Tri Diêu: "Tôi rất tò mò, nếu như cậu đã học giỏi như vậy vì sao còn phải đánh tennis? Không sợ mệt sao?".
"Không sợ."
"Ồ".
Từ Tri Diêu vội ho một tiếng, giải thích:
"Thật ra, em trừ số học và vật lý có một chút hiểu biết, còn những môn khác thì rối tinh rối mù, nhất là ngữ văn và tiếng anh, điểm kiểm tra đều là trình độ đội sổ. Cho nên thầy giáo của em nói, nếu như muốn thi lên đại học, chỉ có thể tham gia Olympic toán học".
"Vậy là cậu muốn lên học đại học sao?"
"Em...", Từ Tri Diêu ngẩn người, "Em không nghĩ tới chuyện này, nhưng em thực sự thích toán học, mấu chốt ở đây là làm đề toán học tuyệt đối không mệt mỏi, làm vài cái đề toán có thể buông lỏng một chút, cảm giác này rất tốt, em cũng không có hoạt động giải trí nào khác".
Nói đến đây thì thấy hơi ủy khuất, hoạt động giải trí duy nhất cậu có thể làm cũng chính là giải đề, so với hoạt động khác đây chẳng phải là thứ bi thảm nhất sao?
Nhưng mà nếu học đại học thì phải làm thế nào đây? Cha cậu nói đúng, cậu dựa vào thành tích số học để lên đại học, vậy còn những ngành học khác thì sao? Đến lúc đó chắc chắn sẽ không qua nổi môn, như vậy đồng nghĩa với việc bị khai trừ...cho nên, không cần nghĩ quá nhiều đi...
Lý Vệ Quốc hâm mộ đố kỵ nhìn cậu, nhìn một lúc ông hỏi: "Vậy sau khi lên đại học cậu còn có thể đánh tennis sao?".
Từ Tri Diêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cũng không biết rõ".
"Tôi đề nghị cậu không cần đánh tennis nữa".
"Vì sao?".
"Bởi vì con đường vận động viên này hết sức vất vả, so với việc thi lên đại học vấy vả gấp trăm ngàn lần. Cậu nếu đã không cần khổ cực như vậy thì cũng không nên lội sâu vào vũng nước đục này".
Từ Tri Diêu thấy có chút kỳ quái, "Huấn luyện viên Lý, sao thầy không hỏi em có thích đánh tennis không?", giống như lúc trước gặp vấn đề về con đường nhân sinh, rất nhiều người người hỏi cậu về vấn đề này, ngay cả cha ruột cậu cũng hỏi như vậy.
Lý Vệ Quốc cười, giống như cười cậu thật ngây thơ. Ông nói: "Tôi nói thật với cậu, dùng thích hay không thích để đưa ra một lựa chọn không chỉ ngây thơ mà còn không đáng tin cậy. Cũng không phải vận động viên chuyên nghiệp nào cũng thích chơi bóng. Nếu như bây giờ cậu thích, sau này cũng không thể đảm bảo rằng cậu vẫn tiếp tục thích".
Cái luận điểm này hết sức mới mẻ, Từ Tri Diêu hứng thú nhìn ông, "Vậy tại sao còn muốn tiếp tục đánh tennis? "
"Không chơi bóng thì có thể làm gì? Có một số việc, đã làm rồi thì không thể rời bỏ nó".
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle
= window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Từ Tri Diêu trái tim tráng kiện cứng cáp lại có chút ít thương cảm. Cậu gãi gãi đầu, đột nhiên giật mình, "Huấn luyện viên Lý không phải đang khuyên em rút lui đấy chứ?".
"Có thể coi là vậy đi".
***
Lục Sênh nghe nói Từ Tri Diêu rút khỏi hạng mục đánh đơn, cô cảm thấy người này mất lý trí rồi.
"Tôi thà rằng để cho cậu bỏ đánh đôi nam nữ cũng không muốn cậu rút khỏi hạng mục đánh đơn". Cô nói, dừng một chút, bổ sung, "Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu bắt buộc phải rút khỏi một trong hai hạng mục thi đấu kia. Nhưng bây giờ căn bản là cậu không cần thiết phải rút khỏi hạng mục nào cả!".
"Sư muội, cậu tại sao có thể như vậy?".
Từ Tri Diêu nước mắt chảy ròng nhìn cô, "Tôi là vì cậu nên mới từ bỏ đánh đơn, cậu vì sao còn mắng tôi?"
"Tôi không có mắng cậu...", Lục Sênh nâng trán, cúi đầu không dám nhìn Từ Tri Diêu, hữu khí vô lực gọi cậu: "Từ Tri Diêu.."
"Ừ, sao hả?".
"Có thể không?..."
"Có thể, có thể, tôi có thể làm mọi thứ, còn có thể bán manh..."
"Không cần bán manh đâu..."
Con trai cao mét tám như Từ Tri Diêu lại còn bán manh, lực sát thương lớn đến mức thực sự có thể so với vũ khí hạt nhân.
*Bán manh: Tỏ ra đáng yêu
Từ Tri Diêu rất đề phòng, Lục Sênh quấy rầy cậu ta một lát, cuối cùng cũng không có cách nào khác đành quyết định như vậy đã.
Sau đó, Lục Sênh ngoài chăm chỉ luyện tập cũng chỉ có chăm chỉ tập luyện. Cô bị choáng váng bởi thực tế vì vậy cô đành phải tập trung tinh thần chiến đấu hết sức mình, dùng thực lực vả mặt thực tế.
Buổi tối, sau khi tập luyện xong thì mọi người giải tán. Lục Sênh như cũ ở lại huấn luyện thêm.
Từ Tri Diêu ban ngày không tập luyện cho tốt, ngược lại buổi tối luyện tập với Lục Sênh lại rất có tinh thần. Hai người có lúc đánh với nhau, có lúc lại cùng nhau đánh đối kháng với bức tường, luyện ý thức, luyện kỹ thuật, luyện sự phối hợp, luyện thẻ vị. Lúc Từ Tri Diêu không mở miệng, sân bóng trống trải trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh bước chân của hai người cùng với âm thanh khi đánh cầu tennis.
Âm thanh xung quanh tạo thành một nhịp điệu có tiết tấu, giống như tinh thần của con người hăng hái như máu tươi đang chảy trong tâm nhĩ.
Những năm tháng đơn giản như vậy, thời gian dư dật như vậy, lặng lẽ không một tiếng động trôi qua, chỉ để lại một dư vị lớn trong cuộc đời họ.
Có một lần, Từ Tri Diêu hỏi Lục Sênh: "Sư muội, cậu thích đánh tennis sao?"
Lục Sênh không suy nghĩ nhiều liền kiên định gật đầu, "Thích!"
Từ Tri Diêu nở nụ cười, "Thật tốt, cậu biết không, có rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp kỳ thật căn bản không thích đánh tennis."
"Phải không?"
"Là thật, cho nên cậu hết sức may mắn!"
Lục Sênh cũng cảm giác mình rất may mắn.
Sau đó Từ Tri Diêu còn nói, "Cậu càng thêm may mắn chính là..." Nói đến đây dừng lại.
Lục Sênh tò mò hỏi, "Là cái gì nha?"
Từ Tri Diêu cười hì hì ngẩng đầu lên, đặc biệt nói, "Là có tôi cùng cậu!"
Từ Tri Diêu vốn là nói một câu cười giỡn, Lục Sênh lại đột nhiên đỏ hồng mắt nói với cậu, "Từ Tri Diêu, cám ơn cậu!"
"Cậu đừng như vậy, " Từ Tri Diêu có chút sợ, "Tôi...tôi vừa rồi nói loạn thôi..."
"Không, tôi nghiêm túc, " Lục Sênh vô cùng nghiêm túc nhìn Từ Tri Diêu, "Thật mà, Từ Tri Diêu, tôi muốn cám ơn cậu."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ Từ Tri Diêu muốn không phải là sự biết ơn của cô.
Nhưng cậu đến cùng muốn cái gì? chính cậu cũng không nói rõ được...
Để tỏ lòng biết ơn của mình đối với Từ Tri Diêu, Lục Sênh đặc biệt chuyển ngày nghỉ đến ngày 16, hôm ấy là sinh nhật của Từ Tri Diêu. Vào ngày đó, cô ra ngoài chơi với cậu. Mua quà, ăn bánh ngọt, còn có chơi trò gắp thú bông, rất lâu rồi chưa chơi trò này...
Nửa ngày của kỳ nghỉ trôi qua, hai người họ cuối cùng cũng gắp được thật nhiều thú bông, sau đó rời khỏi khu trò chơi điện tử, nhưng vẫn có chút chưa thỏa mãn. Lúc đi ngang qua một hiệu sách, Lục Sênh muốn tìm xem có cuốn sách cổ vũ tinh thần chiến đấu nào mới không.
Từ Tri Diêu hầu cô đi vào tiệm sách. Cậu ôm tất cả thú bông, cô ở trước giá sách chọn chọn lựa lựa.
Từ Tri Diêu ôm đầy một đống vải nhung trước ngực, đứng xem trước quầy sách bán chạy nhất. Cậu nhìn thấy tựa đề một cuốn sách rất có ý tứ "Đồng hành là lời tỏ tình dài nhất".
Dây thần kinh của cậu giống như bị cái gì đó kích thích, cậu lẳng lặng nhìn tựa đề cuốn sách thật lâu.
Lời tỏ tình dài nhất!
Thật tốt!
Nếu Từ Tri Diêu có thể, cậu hi vọng sự đồng hành của mình sẽ không có kết thúc.
Hết chương 54.
- -----------
- Vừa đọc Thời gian ngòn ngọt xong [ Tửu Tiểu Thất], Thể loại thể thao điện tử, tuy không hiểu về game lắm nhưng lại hợp khẩu vị, ngoại truyện lại còn rất hay, đọc đến câu cuối cùng của ngoại truyện cảm động đến khóc, mặc dù hơi khoa trương nhưng mà mình dễ khóc khi cảm động. Cảm thấy tính cách nam phụ Thẩm Tắc Mộc khá giống Vương Nhất Bác nhà mình, hihi. Các bạn thích truyện Thất ca ai chưa đọc có thể tìm đọc, không tìm được hỏi mình. Chia sẻ vậy thôi, ai thấy phiền có thể không đọc lời của editor.