[ 28/09/2019 ]/ Trong một bệnh viện nổi tiếng ở Mỹ /"Lady Zhao's health is gradually recovering very well, it will only take her half a month to be discharged from the hospital. "( Sức khoẻ của cô Triệu đang dần hồi phục rất tốt, chỉ cần nửa tháng nữa cô ấy sẽ có thể xuất viện. )"Yes, doctor. But how often will my daughter have to be here with radiation therapy?"( Vâng thưa bác sĩ. Nhưng cách bao lâu thì con gái tôi sẽ phải qua đây xạ trị tiếp tục ?" )"Don't worry, Mrs. Zhao. We will send two doctors directly next to her to control the situation. At the shortest, in the next three months, she will have to return here for radiation therapy, and should only extend the time about 4 months later."( Xin đừng lo lắng, bà Triệu. Chúng tôi sẽ cử hai vị bác sĩ trực tiếp cùng đi với cô ấy để kiểm soát tình hình bệnh tình. Ít nhất thì 3 tháng tới cô ấy sẽ phải quay lại đây để xạ trị, và chỉ có thể giới hạn thời gian cho khoảng bốn tháng. )Sau khi trao đổi với người nhà bệnh nhân xong, vị bác sĩ cùng y tá liền rời khỏi phòng bệnh. Giờ đây trong căn phòng cũng chỉ còn lại hai người."Mẹ, chúng ta sắp được về nước rồi..."Cô gái vẫn đang ngồi trên giường từ ban nãy bỗng lên tiếng khe khẽ, mắt vẫn mông lung nhìn về ô cửa sổ nhưng tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều."Đúng vậy. Con gái mẹ đã rất kiên cường... Mẹ tin rằng bệnh của con sẽ mau chóng khỏi thôi."Hồ Mộc Uyển bước đến bên con gái mình, dịu dàng ôm Triệu An Dĩ từ đằng sau. Bà mỉm cười trìu mến, tay bà vỗ nhè nhẹ vào cánh tay của An Dĩ nhằm khích lệ và động viên."Mẹ... Anh ấy sẽ hận con không ?"Triệu An Dĩ cảm nhận được cái ôm từ mẹ mình rất ấm áp và nhiều phần lo lắng trong tim được vơi đi, nhưng sau khi nhớ đến người đó... cô lại chợt rơi vào bất an một lần nữa."Cô bé ngốc, mẹ biết tính của thằng nhóc kia mà. Chắc chắn khi biết được sự thật thì cậu ta sẽ không thể trách con được."Hồ Mộc Uyển nói xong, hôn lên trán con gái mình một nụ hôn xoa dịu.Triệu An Dĩ không nói gì tiếp, mắt vẫn tiếp tục dán vào khung cảnh ngoài cửa sổ kia, đâu đó trong cô là những nỗi bất an không thể diễn tả thành lời. Chắc cũng chỉ do cô quá lo lắng mà thôi ?_____"Hứa Tự Đằng, cậu có nghĩ rằng có một ngày nào đó tớ thích cậu không ?""An Dĩ... Cậu là lại đang nói đùa nữa ư ?""Đồ ngốc, tớ không phải loại con gái thích nói dối hay đem cảm xúc ra làm trò đùa !""Nếu thế... chắc chắn tớ sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này !"Hai cô cậu độ chừng mười hai tuổi đang trò chuyện với nhau bên mép hiên của khu biệt thự, bầu trời trong xanh cùng vài tảng mây trôi bồng bềnh trên kia tạo nên một khung cảnh hài hoà.Bỗng, khung cảnh đột ngột xoay chuyển, mọi sự vật đều trở nên khác hoàn toàn bạn nãy. Là một ngày trời mưa to, nước mưa như một dòng thác đổ từ trên trời, ngày một mạnh mẽ oanh tạc khiến cây cối cao lớn cũng muốn đổ rạp.Có một chàng thanh niên đang đứng ở giữa khuôn viên trường đại học S, mắt vẫn dán chặt vào xa xăm vô định. Cậu ta đứng đó, trong tay vẫn luôn cầm một chiếc hộp vuông đỏ. Hơn ba tiếng đồng hồ vững vàng đứng ở nơi đó, đến cuối cùng thì cậu ta cũng kiệt quệ không chút sức lực mà khụy xuống.Chàng trai ấy ôm lấy trái tim mình, gào thật to tên của ai đó. Nước mắt cậu ta cứ rơi xuống liên hồi trên gương mặt tuấn tú, nhưng chúng lại bị nước mưa cuốn trôi đi hết một cách dễ dàng. Sấm chớp rền vang liên tục trên bầu trời, mưa vẫn rơi xuống nền đất lạnh lẽo, vẫn lại là sự ảm đạm bảo trùm lấy mọi thứ."Tổng giám đốc. Tổng giám đốc...""Hứa giám đốc."Hứa Tự Đằng nheo mắt một cái, liền choàng tỉnh dậy sau tiếng gọi của thư kí."Đã tới khách sạn Kim Tử rồi thưa tổng giám đốc."Hứa Tự Đằng im lặng không trả lời, tay xoa ấn đường hai cái để bản thân lấy lại tỉnh táo. Đêm qua làm việc đến sáng nên ban nãy hắn liền chợp mắt một chút, nhưng sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ ban nãy thì đầu hắn đau nhói vô cùng. Giấc mơ kia... là như thế nào ?Thư kí Ức sau khi ló đầu xuống từ ghế phụ thông báo, không quay lên mà chần chừ nói tiếp:"Tổng giám đốc... Lần này Đỗ gia mời tổng giám đốc chắc chắn có dụng ý riêng ! Em nghe nói rằng đêm nay Đỗ Phiến muốn cho anh và cô Đỗ tiểu thư đó... gạo nấu thành cơm.""Gạo, cơm ?"Hôm nay là ngày đại tiệc sinh thần lần thứ hai mươi của Đỗ Thiến Thiến - đại tiểu thư nhà họ Đỗ. Đỗ Phiến là một lão hồ ly khó lường trong giới kinh doanh, bao lâu nay giáp mặt trên chiến trường lão ta đều một câu một thành ý nhưng lòng thì sâu như biển, khó lường được mưu mô.Hứa Tự Đằng nhếch môi cười một cái, sao đó lạnh lẽo hạ giọng:"Ha... Đỗ Phiến dù cho có dụng ý đó thì đã sao, cũng không phải là rất tốt ?""Nhưng mà..."Thư kí Ức nắm chặt đôi bàn tay, môi mím chặt. Cô nhất định không tin rằng Hứa Tự Đằng có thể làm chuyện đó..."Đối với kiểu tiểu thư chỉ biết ăn không ngồi rỗi thì tôi không có hứng thú."Hứa Tự Đằng trầm giọng lên tiếng, tay hắn sửa lại cà vạt một chút rồi nghiêm chỉnh mở cửa xe đi ra bên ngoài.Thư kí Ức thở phào một tiếng, nhẹ mỉm cười rồi bước xuống xe nối bước theo sau Hứa Tự Đằng.Thư kí Ức - Ức Nhiên là đại tiểu thư nhà Ức gia trong tứ đại gia môn ở thành phố A.Nhưng cũng là vì một nam nhân mà ngay khi du học xong đã vội vàng trở về nước chạy sang tập đoàn Đại Phong làm việc.Việc một đại tiểu thư danh môn làm thư kí tổng giám đốc thay vì đảm đương khối tài sản khổng lồ đúng là quá sức tưởng tượng, nhưng giờ chắc cũng không mấy ai trong giới kinh doanh mà không biết rằng Hứa Tự Đằng đang có thêm một hồng nhan bên cạnh, tương lai hắn cũng như hổ mọc thêm cánh.Ức Nhiên bản tính trời sinh hiếu thuận, nhưng lại vì một nam nhân mà rũ bỏ mọi con đường ba mẹ đã vạch sẵn.Cô biết, nếu không nắm bắt lấy cơ hội gần kề người đó thì rất có thể cô và hắn cũng chỉ là hai đường thẳng song song nhau. Thà là gần người đó một chút, để có cơ hội tiến đến, thay vì muôn ngày sau chỉ gặp nhau trong thương trường, hoặc hay là có may mắn được sắp đặt hôn nhân thì vẫn chỉ là ván bài tình cảm dựa trên vật chất mà ra. Cô, tuyệt nhiên không muốn như vậy !_____Nơi diễn ra bữa tiệc nằm ở tầng 6, Hứa Tự Đằng cùng thư kí Ức bước đến thang máy.Trong thang máy đã có một người con gái đang đi cùng hai người vệ sĩ. Hứa Tự Đằng và Ức Nhiên song song bước vào.Ngay khoảnh khắc đầu tiên đưa mắt nhìn, Hứa Tự Đằng đã bắt gặp ánh mắt khác thường của cô gái kia. Cô ta nhìn hắn với cảm xúc hỗn tạp, mắt trân trân không xê dịch đi nơi khác dù đã qua một khoảnh thời gian khá lâu."Có chuyện gì sao ?"Hứa Tự Đằng không biết vì