Cùng ngày kết thúc cuộc thi kéo co, trên các bức tường sau mỗi lớp học đã dán danh sách chỗ ngồi dự thi vào tháng 9.
Mộc Đóa được phân đến ngồi giữa ban 8 đối diện cửa sổ. Còn chưa kịp đi thám thính địa hình, thầy Xuân đã thông báo một tin xấu. Trường học đề phòng học sinh gian lận, để có thể đạt được một thành tích chính xác, giúp họ hiểu rõ kỳ thi Đại học, quyết định trong lúc thi dùng thiết bị nhiễu sóng.
Tin tức này vừa đưa ra, Mộc Đóa càng thêm coi trọng bạn học bên cạnh có thể hợp lực tác chiến. Cuộc thi lần này tất cả chỗ ngồi đều sắp đặt ngẫu nhiên, không như mọi khi xếp chỗ ngồi theo bảng thành tích, bốn phía đều là học sinh khác ban không quen biết nhau. Thật vất vả mới có thể thăm dò được, Mộc Đóa bi thương phát hiện cô hoàn toàn không thể dựa vào ai được.
Nghĩ đến đám người xung quanh có lẽ còn cần nhờ cô cứu giúp, Mộc Đóa nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn một chút, chép miệng: “Đại Thiến, cậu nói xem, có khi nào mình bị lão bà Anh văn cùng cô Hồng hợp tác để…” Nói xong, còn ở đưa tay đến chỗ cổ họng làm một động tác “Răng rắc.”
Thiệu Thiến Thiến không cho là đúng, “Đề thi Tiếng Anh là dạng trắc nghiệm, nếu không làm được cậu vẫn có thể điền hết, tất cả đều chọn B thì cậu cũng đúng được một phần tư. Về phần môn hóa… Cậu có thể xem Cố Lự dạy cậu bao nhiêu. Yên tâm đi, mấy môn khác của cậu chắc chắn sẽ cứu vớt được hai môn này.”
Mộc Đóa buồn bã thở dài, đã hai năm rồi cô chưa hề tự mình làm hết một bài thi Hóa và Anh, càng quá đáng hơn đến cả đề bài đầy đủ cũng không nhìn một cái. Không hề báo trước cứ như vậy ập đến, trong lòng cô không thể ngờ, rối rắm thành một cục.
Trải qua thời gian dài ỷ lại vào đáp án của người khác, trong tiềm thức cô đã coi mình như vô dụng trong môn Hóa, Tiếng Anh. Cho nên dù trong lúc thi, cô dường như thấy đề bài mình biết làm, cũng không muốn tin tưởng vào bản thân nữa.
Mộc Đóa ôm cả một xấp bài ôn tập Hóa học đổi chỗ với Từ thiếu gia, những bài tập đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Lạ lẫm là vì cô chưa từng đọc hết đề bài, mà quen thuộc là vì tất cả đáp án cô đều nắn nót chép sạch sẽ vào chỗ điền câu trả lời.
Cố Lự chậm rãi đi tới, trên người mặc áo sơmi sạch sẽ, một bộ sơmi dài tay hồng nhạt, chỗ cổ tay tùy ý vén lên. Từ cửa sau đi đến, Cố Lự đã nhìn thấy Mộc Đóa ngồi ở chỗ của anh lật tạp chí thể thao, phảng phất có thể nhìn thấy trên trang vận động viên chơi bóng áo màu đỏ với số 3 màu trắng tên Vi Đức.
Cố Lự kéo ghế Từ thiếu ra, ngồi xuống, thò tay tịch thu tạp chí, nhắc nhở cô: “Ngày mai thi rồi.”
“Đã biết… Chờ cậu đến…” tinh thần Mộc Đóa có chút ảo nảo. Trường học đúng là không có chỗ để tiêu tiền, mua thiết bị nhiễu sóng làm gì chứ, còn không bằng vào mùa hè mở điều hòa cho bọn cô.
Cố Lự đứng bên cạnh. Trên người truyền đến mùi sữa tắm thơm mát, có vị chanh nhàn nhạt, làm cho cô cảm thấy tinh thần được nâng cao lên nhiều. Người này chắc hẳn sau khi kết thúc thi đấu trở về phòng ngủ tắm rửa đây.
Màu hồng phấn đó, Mộc Đóa vừa quay đầu đã nhìn thấy. So với một Cố Lự mặc áo thun vận động, cảm giác không giống nhau, vứt bỏ cảnh rơi mồ hôi dưới ánh mặt trời, toàn thân anh tản ra khí chất ôn hòa nho nhã.
Cố Lự biết rõ cô đang nhìn mình, vẫn bình tĩnh như trước lật tập tài liệu trên bàn, nguyên một đám chữ xinh đẹp nắn nót nằm ngay ngắn trên giấy. Nhưng cuối mỗi đề bài một đề hoặc là viết mấy chữ, nét chữ lại luôn thay đổi, có khí thế phóng khoáng, có nghịch ngợm dùng vòng tròn thay thế khung, lại có trí tưởng tượng mang điểm đổi thành tình yêu bé nhỏ. Cố Lự bật cười, cô nhóc kia nhất định là nhờ người ta chép rồi, nhìn thấy lập tức đã biết, “Hừm, một đề cuối cùng, rốt cuộc có thể tự do.” Đùa giỡn vui vẻ với Mộc Đóa một chút cũng coi như là vật trao đổi.
Cố Lự cảm thấy hứng thú lật bài thi, cuối cùng đặc biệt chọn một đề xem, “Cậu vừa nói… Đang đợi mình đến?”
“Hả?… Ừ,” Mộc Đóa giật mình hoàn hồn, có chút lúng túng, “Vậy ai kia, dạy mình làm bài thi đi.”
“Ai kia là ai?” Cố Lự nghiêng đầu nhìn cô.
“… Cậu.” Mộc Đóa xấu hổ trả lời, cảm thấy mình thật không lịch sự.
“Mình là ai?” Cố Lự như cũ không buông tha, hỏi.
Mộc Đóa ngốc nghếch trả lời, “Cố Lự…”
“Ừ, sau này nhớ kỹ tên mình.” Cố Lự mỉm cười gật đầu, rút bài thi từ giữa tập tài liệu, “Ngoan, đến làm đề.”
Ngoan…
Mộc Đóa sửng sốt, suýt nữa bị sặc nước miếng, Cố Lự là ngã hỏng đầu sao! Mà người gây tai họa cho cô này, bình tĩnh đóng nắp bút bỏ vào trong tay Mộc Đóa, “Trước tiên làm đề bảy.”
Mộc Đóa ho nhẹ một tiếng, nhíu chặt mày, giống như thế này có thể tập trung tinh thần. Cô đọc từng chữ ở đề bài hai lần, rốt cuộc thoát khỏi tình huống khiếp sợ lúc nãy. Cố Lự thoải mái duỗi thẳng chân, ngửa ghế về phía sau, dừng ở tấm lưng nở nang của Vi Đức trên tạp chí, lại cười quỷ dị.
“Làm được… Cố Lự…” Lúc này, Mộc Đóa đã có kinh nghiệm, trước tiên gọi một tiếng Cố Lự, “Bước này làm được… Phần dưới thì không.”
Cố Lự nhìn vài lần, “Ừ, còn chưa dạy.”
Cố Lự lật sách, bắt đầu giảng giải kiến thức mới, được nửa bài thì anh hỏi, “Đều đã hiểu chưa?”
“Ồ, đề này cũng không đến mức phiền toái lắm nhỉ.” Mộc Đóa hứng thú tràn trề làm được vài phương trình hóa học, nhanh chóng viết ra mấy cách làm mới học: “Có thể như này, đúng không?”
Trên mặt cô nhóc tràn đầy kiêu ngạo, vô cùng đắc ý, Cố Lự gần như vô thức vươn tay nhéo khuôn mặt sinh động kia.
Giây tiếp theo, Cố Lự lại