Mộc Đóa cầm hộp gà trên tay, lợi dụng vóc dáng cao to của cô bạn đằng trước, co đầu lại vui vẻ ăn từng miếng một.
Bạn học bốn phía đều bắn ánh mắt đầy oán hận lên người cô, sáng phải dậy sớm dự hội nghị, chẳng mấy ai có thời gian ăn sáng, nhất là vào mùa đông.
Huống chi không phải ai cũng có bạn trai, không phải ai cũng tốt số có được người bạn trai chịu đi mua đồ ăn sáng cho mình.
Thiệu Thiến Thiến cho miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, thỏa mãn liếm liếm môi, thở dài nói: “Đúng là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.”
Mộc Đóa đang lau miệng, nghe thấy vậy, vui cười hớn hở nhìn cô: “Vậy nghĩa là… cậu là thú cưng của mình hả?” Mộc Đóa không nỡ hỏi thẳng xem cô cuối cùng là gà hay là chó…
Nhưng hỏi một câu đầy ý tứ như thế, cô vẫn bị Thiệu Thiến Thiến cho một Thiết Sa chưởng.
Sau khi thu phục được Mộc Đóa, Thiệu Thiến Thiến liền dựa vào người cô sưởi ấm: “Tiểu Đóa Đóa, cậu cũng nên thương xót Cố Lự nhà cậu một tí, mỗi ngày cậu ấy đều phải dậy sớm một mình.”
Mộc Đóa gật gật đầu “Được, vậy ngày mai bọn mình sẽ uống sữa tươi, để cho cậu ấy ngủ thêm chút nữa.”
Thiệu Thiến Thiến ngồi không vững suýt chút nữa ngã xuống đất, nắm lấy tay Mộc Đóa, chân thành nhìn vào mắt cô: “Mình vẫn cảm thấy bữa sáng nóng hổi là đáng yêu nhất.”
Thiệu Thiến Thiến vô cùng sợ hãi về sau sẽ không được ăn bữa sáng nữa, liền trình bày chỗ tốt của đồ ăn nóng, còn thêm thắt cả việc Cố Lự đối với Mộc Đóa tình sâu nghĩa nặng, giảng giải đạo lý rõ ràng đến nỗi miệng đắng lưỡi khô.
Mộc Đóa vừa nghe vừa tỏ vẻ tán thành, chờ đến khi Thiệu Thiến Thiến bị lặp lại luận cứ, Mộc Đóa liền xoa đầu cô, cong môi cười: “Mình cũng cảm thấy thế, sáng mai mình sẽ dậy sớm cùng cậu ấy đi ăn bữa sáng.”
Thiệu Thiến Thiến buồn bã khóc lóc, trong lòng thầm oán Mộc Đóa không có đạo đức cố giày vò cô, ngoài mặt thì vẫn cứ cười nịnh nọt.
Hội nghị vừa kết thúc, học sinh như ong vỡ tổ thi nhau chạy đến siêu thị với căng tin. Cố Lự chờ Mộc Đóa tới, đưa cho cô một lon Vượng Tử, cầm trên tay vẫn còn cảm thấy ấm, “Sao vừa rồi phải chạy nhanh thế, đã ăn hết thịt gà rồi còn gì?”
“Vẫn còn nóng.” Mộc Đóa một ngụm uống hết nửa lon.
Thiệu Thiến Thiến lấy tay chạm vào lon Vượng Tử: “Cố Lự này, nếu như trường tổ chức cuộc thi nam sinh tốt bụng nhất, mình nhất định sẽ giơ hai tay hai chân bầu cho cậu.”
Nghe vậy, Cố Lự mỉm cười đầy ẩn ý liếc nhìn Mộc Đóa: “Cậu cũng bầu cho mình chứ?” Mộc Đóa không nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào lon sữa bò khẽ gật đầu.
Cố Lự thấy thế ý cười càng sâu, chỉ là lúc này Mộc Đóa không hề nhìn thấy, sự dịu dàng trong mắt bạn trai cô như muốn tràn cả ra ngoài rồi.
Sáng thứ 2, Mộc Đóa đến đúng hẹn từ sớm.
Trên tay Cố Lự cầm một lon Vượng Tử, đứng chờ ở cổng kí túc xá nữ. Sau khi rửa mặt xong Mộc Đóa đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn thấy Cố Lự cô còn vẫy vẫy tay, nhảy nhót chạy ra chỗ anh.
Bước sang mùa đông, số người ra đường vào sáng sớm ít hơn so với mùa hè rất nhiều . Lúc này, sân trường nhìn qua cực kỳ vắng vẻ, Cố Lự nhìn thấy bốn phía đều không có người, liền nắm tay Mộc Đóa tới căng tin.
Mộc Đóa uống một ngụm sữa bò ấm, thoải mái thở ra một hơi, mắt cũng híp lại, Cố Lự nắm lấy tay cô cười trêu: “Chẳng khác gì một bà cụ non.”
Mộc Đóa hiếm khi không cãi lại anh: “Bà cụ non cũng tốt, giống như bà ngoại mình, thường trêu trọc ông ngoại, rồi chăm sóc cây cỏ. Thời tiết này còn có thể nhàn nhã ngồi phơi nắng, nghe đài, làm bà lão mới hạnh phúc làm sao.”
“Cô bé, cậu mới có mười tám tuổi thôi đấy.” Cố Lự cảm thấy buồn cười đưa tay vuốt tóc cô.
“Đúng thế, cô bé dành cả tuổi thanh xuân của mình để dâng hiến cho kì thi tốt nghiệp.” Mộc Đóa một ngụm uống cạn lon Vượng Tử giống như để hả giận.
Buổi tối khi hai người gọi điện thoại thỉnh thoảng cũng nhắc đến việc thi vào trường đại học nào, Mộc Đóa nói phải xem thành tích như nào, Cố Lự chỉ nói được vì anh cũng chờ vào thành tích của Mộc Đóa.
Cố Lự tuân mệnh nhận lấy lon sữa trên tay Mộc Đóa, ném một phát, chuẩn xác đưa nó vào trong thùng rác. Mộc Đóa giơ ngón tay cái lên khen ngợi, Cố Lự liếc nhìn cô, lặng lẽ duỗi ngón út ra để bên cạnh tay cô mà so sánh, chọc cho cô tức giận thở phì phò: “Về sau mình không bao giờ… ăn sáng cùng với cậu nữa.” Cố Lự thấy vậy vội vàng dỗ dành cô.
Trong lòng Cố Lự đang suy nghĩ vài chuyện, đến tận lúc ăn cơm chiều cũng không thấy bóng dáng đâu, Chu Trùng Tiêu với Phương Siêu cũng không thấy đi cùng. Mộc Đóa vô cùng vui vẻ, chính cô cũng có việc cần phải làm.
Ăn tối xong, Mộc Đóa lôi kéo Thiệu Thiến Thiến cùng Trịnh Dư ra trước cổng trường. Giấy xin phép ra ngoài là cô lấy trộm được từ ngăn kéo ở bàn của Cố Lự, mấy ngày gần đây anh thường xuyên ra khỏi trường vào buổi tối để đi tìm thầy giáo, chỉ cần một lần đến phòng giáo vụ xin dấu xác nhận. Người xin phép là Cố Lự, các thầy cũng thoải mái đồng ý, một con đường hoàn toàn là đèn xanh.
Mộc Đóa tám chuyện với hai người bạn thân, nếu như Cố Lự đồng ý, bán đơn xin phép này cũng có thể thu được một khoản lợi nhuận nhỏ.
Mộc Đóa cầm tập bài cũng không đi đâu xa, chỉ đi quanh cửa hàng văn phòng phẩm ngay gần trường, Trịnh Dư và Thiệu Thiến Thiến đi dạo vài nơi, cuối cùng trên tay mỗi người đều có một đống vở và bút, Thiệu Thiến Thiến còn nhặt thêm mấy tấm postcard, đến lúc chọn xong trên tay Mộc Đóa vẫn trống trơn.
“Đóa Đóa, cậu muốn mua gì để bọn mình tìm cùng cho?” Trịnh Dư thấy Mộc Đóa lật xem đống vở liền muốn giúp một tay. Thiệu Thiến Thiến cũng bó tay thử đoán suy nghĩ của Mộc Đóa: “Cậu muốn mua đồ cho Cố thần à?”
Mộc Đóa giương mắt nhìn cô, cười thần bí: “Clever girl.” (Cô gái thông minh)
Thiệu Thiến Thiến và Trịnh Dư liếc mắt nhìn nhau, cười gian xảo, đôi tình nhân này đúng là hợp lòng nhau.
Thứ 6, khó khăn lắm Mộc Đóa mới gặp được Cố Lự vào giờ ăn tối, giấy xin phép vẫn còn nhiều, đương nhiên Cố Lự muốn dẫn cô ra ngoài ăn một bữa.
Cố Lự tìm người cho mượn một
Mộc Đóa một tay ôm eo Cố Lự, đầu lại ngó nghiêng phía trước, vô cùng tò mò nhưng lại không hỏi.
Cố Lự quay đầu lại nhìn cô, còn bị cô mắng một trận bắt anh phải chú ý an toàn.
Đạp xe chưa tới 10 phút, Mộc Đóa đã nhìn thấy một quán ăn nhỏ, quả nhiên, Cố Lự dừng xe trước cửa, kéo tay cô vào trong.
“Cô bé, em có muốn ăn bát mì không?” Vẫn là người chủ quán mì hải sản trước kia, vẫn phát âm tiếng phổ thông không chuẩn như cũ.
Lúc Mộc Đóa ăn mì, ông chủ luôn luôn đứng cạnh cô ca ngợi Cố Lự. Trước khi hai người rời đi, ông chủ còn nói trưa mai sẽ đến đưa hàng cho họ.
Trên đường về, Mộc Đóa giật giật góc áo của Cố Lự: “Tại sao ông chủ này lại đến nơi này mở quán ăn thật thế, ngỡ như làm ăn không tốt, người ta lại trách cậu thì sao?”
Cố Lự đưa tay xuống nắm lấy tay cô: “Làm sao ông ấy có thể chỉ vì một câu nói của mình mà đến đây mở quán, ngày đó mình đến đúng lúc ông chủ đang muốn tìm chỗ xây quán, khu vực kia cho thuê rất đắt, cũng hiếm nhà muốn cho thuê, mình chỉ gợi ý ông ấy xem xét khu bên này, dù khu vực có sầm uất hay không cũng không quan trọng lắm.”
Mộc Đóa vẫn cảm thấy hơi lo lắng: “Nhưng giờ ăn cơm trưa và cơm tối trường đều không cho ra ngoài, mình nhận hàng kiểu gì bây giờ?”
Cố Lự vỗ tay cô an ủi, đồng thời quay đầu xe: “Cậu chỉ cần chờ đến trưa mai ăn mì hải sản là được rồi.”
Giờ ăn trưa Mộc Đóa nhìn thấy bát mì hải sản, cô vẫn kinh ngạc như cũ. Cố Lự tự mình đi nhận hàng, chủ quán đi xe điện, đằng sau chở một thùng xốp trắng, Cố Lự đường đường chính chính nhận hàng từ một chiếc xe điện đi vào trong cửa. Thoáng chốc các bác bảo vệ ngoài cổng đều thấy sửng sốt, trường học chỉ quy định học sinh không được ra khỏi cổng, nhưng lại không có quy định nào cấm học sinh không được nhận hàng mang đến.
Trước kia cũng từng có học sinh đặt hàng bên ngoài, chủ quán chỉ dám buộc hàng vào một cây gậy trúc rồi đưa chúng qua hàng rào vào trong, học sinh lại theo cách đó đưa tiền ra ngoài, chuyển đồ qua lại rất bất tiện, sau đó không còn ai đặt đồ bên ngoài nữa. Mọi người đều thấy rằng trường học không cho học sinh ra ngoài đồng nghĩa với việc không cho họ ăn đồ ăn bên ngoài, khi mọi người đặt đồ đều tránh giao hàng ở cổng chính, điều này lại tạo khe hở để Cố Lự dễ dàng nhận đồ.
Trong phòng học giờ chỉ còn hai người họ, Chu Trùng Tiêu, Phương Siêu và Dụ Đầu cùng tới tòa nhà số 6 ăn trưa.
Mộc Đóa đảo sợi mì từ dưới bát lên mặt trên, Cố Lự chạy đến ngồi xuống ghế đối diện xem cô trộn mì.
“Cẩn thận đừng làm đứt sợi mì.” Cố Lự mở một lon coca để bên cạnh
Mộc Đóa cảm thấy khó hiểu, lại thấy mọi người xung quanh đều nhìn cô cười nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Không biết ở đâu Cố Lự lấy ra một chiếc bánh ngọt, tay kia còn cầm một chiếc hộp lớn, dịu dàng nhìn Mộc Đóa: “Tiểu Đóa, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Trong lúc Mộc Đóa còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Thiệu Thiến Thiến đã nhảy vào bắt cô cầu nguyện rồi.
Chu Trùng Tiêu oán hận phàn nàn với Mộc Đóa, Cố Lự quá bá đạo, người khác không được phép tặng quà cho cô.
Thiệu Thiến Thiến còn mách cô, cô ấy đã sớm biết ngày sinh nhật theo lịch âm của cô lại phải kìm nén không được nói, thực sự sắp nghẹn muốn chết rồi.
Phương Siêu tìm cô kể khổ, có Cố Lự chỉ đạo, anh ta cảm giác mình như một tập giáo án bị ghét bỏ.
Chỉ có mình Trịnh Dư tâm trạng ổn định, cô ấy nói Cố Lự mất rất nhiều công sức chọn quà, cô phải cảm ơn anh thật tốt.
Trong lúc mọi người đang quây quần bên nhau, Mộc Đóa cẩn thận từng li từng tí một bóc lớp giấy gói quà màu nâu có thắt nơ con bướm ra. Trước khi mở nắp hộp, Mộc Đóa ôm lấy Cố Lự nói: “Cố Tiểu Hùng, cảm ơn cậu.”
Cố Lự nói không cần khách khí, mọi người đều tổ chức sinh nhật dương lịch cho cậu thật vui vẻ, sau này sinh nhật âm lịch của cô chỉ có thể trải qua cùng anh.
Mộc Đóa hít hít mũi, mắng đùa: “Thật bá đạo, cậu là đồ xấu tính.”
Buổi chiều khi tan học, Mộc Đóa mang hộp quà còn nguyên vẹn về nhà. Trốn vào trong phòng ngủ của mình, Mộc Đóa mới cẩn thận mở hộp ra. Mộc Đóa cảm thấy vô cùng may mắn vì cô đã kìm nén mong muốn mở quà ngay trên lớp, nếu không nhất định cô sẽ ôm lấy Cố Lự tốn vài giọt nước mắt mất.
Đó chính là những món đồ chơi ở KFC mà cô từng sưu tầm thiếu, nguyên một đám bày ở hộp gỗ hình vuông 5×5.
Mộc Đóa không biết anh đã chuẩn bị bao lâu, nhưng cô hiểu rõ quà của mình tặng anh so với món quà này chẳng có tí ý nghĩa gì.
Cô ôm lấy chăn rồi chui vào trong, vội vàng bấm số điện thoại của Cố Lự, chờ giọng nói trước sau như một vẫn dịu dàng gọi cô: “Tiếu Đóa.”
Mộc Đóa làm nũng nói: “Cố Tiểu Hùng, mình nhớ cậu quá.”