Không biết thầy Xuân có phải cố ý hay không, buổi tối trong lớp có một đôi xin nghỉ bệnh giả mà ông cũng không lật tẩy. Cố Lự trắng trợn đưa đơn xin phép, quang minh lỗi lạc viết tên anh và Mộc Đóa, lý lo: Có việc.
Thầy Xuân ngờ vực thêm chữ ‘Trong nhà’ ở phía trước, sau đó ký tên của mình.
Thiệu Thiến Thiến vốn thấp thỏm không yên, ngẫm lại ngay cả Yến Tử cũng dám đi trêu chọc các bà cô già ban 5, cô phải kháng cự lại chứ. Cô gái này nhiều lần suy nghĩ cẩn thận rồi lại cẩn thận viết “Nghỉ lễ không thoải mái.”
Mọi người từ hành lang bước ra cửa trường bắt xe taxi thẳng đến Cảnh Thiên, cuối cùng xe sắp đến cây đèn giao thông thì tắc đường, người lái xe bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mọi người xuống xe đi bộ qua.
Thiệu Thiến Thiến ngả người lên Trương Yến, lông mày mỏng nhướn cao thở dài, “Thói đời thế này, các đôi tình nhân cũng bị ép thành chó độc thân luôn, lễ tình nhân còn chưa tính, còn phải xem ngày lễ nào cũng là lễ tình nhân.”
Mộc Đóa suy nghĩ rồi cười khẽ, thật đúng là, “Nếu tìm đúng người thì mỗi ngày đều là lễ tình nhân.”
“Đúng đúng đúng, thật không chịu được loại người này, bỏ đá xuống giếng ân ái không biết dừng, Cố Thần, cậu cũng không nên quản lý quá.” Thiệu Thiến Thiến hở ra là phá, từ thục nữ biến thành oán nữ.
Mộc Đóa gần đây da mặt mỏng, khuôn mặt xấu hổ ôm chặt cánh tay Đại Thiến biện bạch, “Mình nói lời bài hát, thật đấy.” Người nghe trước sau thổn thức một hồi, đương nhiên không tin cô đang sắp xếp từ. Cố Lự vuốt tóc trên vai bạn gái an ủi, biểu cảm đồng ý gật đầu nói, “Mình hiểu là được rồi. ” Khiến cho Mộc Đóa càng thêm xấu hổ không chỗ trốn.
Trên đường đi đã sớm thông báo cho quán ăn, lúc mọi người đi vào, đồ ăn đã lên một nửa. Vài nam sinh chưa đi đến ghế lô (1), ngồi hút thuốc lá trên ghế sa lon, hành vi rửa tay của ông chú trung niên bị các nữ sinh cho một trận, chỉ tiếc không thể đánh bay vào ghế lô.
(1) Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Các nữ sinh đã ngồi nửa bàn, Trịnh Dư kẹp cho Mộc Đóa và Trương Yến một ít bơ, “Bơ đấy, ăn ngon hơn so với loại bọc trong môi trường chân không bên ngoài.”
Mộc Đóa cắn một cái, “Không, bên ngoài không có phần.” Nói xong quay bàn xoay sang hướng của Thiến Thiến.
Thấy trong bát vẻn vẹn còn lại tí bọt nước, Cố Lự lại bỏ thêm bơ vào. Đến khi phục vụ bưng lên, Mộc Đóa trước tiên gắp cho bạn trai một cái, “Bơ đấy.” Cố Lự lạnh lùng tiếp nhận ánh mắt quá mức của mọi người, nhướn nhẹ đuôi lông mày, Mộc Đóa chịu không nổi Cố Lự những lúc thân mật trước mọi người, vội vàng nhét vào miệng anh.
Các nam sinh vừa đến, chỗ ngồi lại thay đổi. Chu Trùng Tiêu sụt sịt nhất quyết không chịu tách Kỷ Manh ra, ngược lại mùi thuốc lá trên người anh lại khiến Kỷ Manh khó chịu.
Liên hoan mà chưa thấm được nửa giọt rượu thì đã ăn uống xong xuôi và bắt đầu trò chuyện rồi.
“Dụ Đầu, mình nhất định phải khai báo với cậu.” Chu Trùng Tiêu bỉ ổi cười tà ác với Phương Siêu, sợ người khác không biết anh bụng dạ hẹp hòi muốn báo thù màn bị chế nhạo vừa rồi. Bàn tay thon dài của Trịnh Dư di chuyển xuống, nhẹ nhàng linh hoạt đặt lên hông Phương Siêu, “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, thế nào?”
Phương Siêu không hiểu ra sao, tự nhận mặc dù so sánh với Cố Lự anh vẫn coi như là bạn trai “Rất hoàn hảo”. Mọi người vây quanh chỉ để ý xem kịch vui, hả hê chờ lời tố cáo của Chu Trùng Tiêu.
Chu Trùng Tiêu ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hèn hạ nói, “Siêu của chúng ta gần đây nóng tính, trong lòng không trong sạch, vừa nhập học thì đọc manga. Đêm hôm khuya khoắt còn lén lút xem màn ảnh nhỏ.”
“Cậu!!!” Phương Siêu hai má nóng bừng, cầm khăn tay trên bàn vò nát rồi ném về phía Chu Trùng Tiêu.
Các nữ sinh trong nhất thời còn chưa kịp phản ứng, các nam sinh đã ồn ào đòi Phương Siêu chia sẻ tài nguyên, vui một mình không bằng mọi người đều vui. Mộc Đóa tức giận giơ tay mách lẻo Chu Trùng Tiêu, “Anh, Phương Siêu mắng em.”
Mọi người sững sờ, rồi cười. Phương Siêu càng buồn bực, “Đóa, sao cậu có thể là em gái của tên này chứ.” Chu Trùng Tiêu không vui, kêu gào nói, “Sao lại không được, chẳng những Mộc Đóa là em gái mình, mà Cố Lự còn là em rể mình nữa.”
Tiếng nói vừa ra khỏi miệng, khóe miệng Cố Lự mỉm cười, lời này nghe thế nào cũng giống như đang mắng người, cái này có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Ba chữ “Màn ảnh nhỏ” đi dạo vòng vòng bên trong đầu các nữ sinh, cuối cùng kịp phản ứng, ngay cả Thiệu Thiến Thiến nhanh nhẹn dũng mãnh như đàn ông cũng không bình tĩnh được, mặt đỏ bừng, mượn cớ uống nước giảm bớt sự xấu hổ.
Kỷ Manh đi sang chỗ Trâu Linh Linh để chỉ điểm, khai sáng tâm hồn trong sáng, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng. Tiếp theo, điện thoại các cô gái đang ngồi đồng loạt nhận được tin nhắn: “Xin tài nguyên”. Trương Yến vô thức gỡ khóa, suýt nữa phun ra nước uống trong miệng ra, “Manh Manh, em phải biết rằng lòng hiếu kỳ hại chết mèo đấy.”
Kỷ Manh vô tội giả ngốc cười haha với Yến Tử, “Meow ~ ” khiến các nam sinh đần ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc ra khỏi quán Cảnh Thiên trời sớm đã xế chiều, ánh đèn rực rỡ pha tạp lẫn nhau tạo nên nét đẹp cho thành phố này, cho dù là các khách sạn nhỏ cũng lóe lên ngọn đèn chào mừng buổi tối. Các nữ sinh tay trong tay chiếm lấy toàn bộ đường đi, ngoài cùng bên phải chỉ có một người có thể len qua.
“Các cô gái, muốn đi hát không?” Ngô Hiểu Quang và Từ Thiệu kề vai sát cánh lắc lư, gào lên phía trước.
“Giơ tay lên. Đi!” Thiệu Thiến
Nghiêng đầu nhìn cô gái không hề rời mắt khỏi điện thoại, đi bộ trên đường đều dựa vào Kỷ Manh. Trương Yến chịu không được liếc mắt, “Hey girl, đi hát không?”
“Hả?” Trâu Linh Linh ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, đợi Trương Yến nói lại lần nữa, ngượng ngùng xấu hổ cắn môi nói,”Mình muốn trở về trường.” Một loạt các cô gái không hẹn mà cùng ngửi được mùi nguy hiểm, lo lắng còn có các nam sinh ở đây, mọi người ăn ý liếc nhau, không lập tức ép hỏi.
“Nếu bây giờ chúng ta quyết định đi hát karaoke thì không có ghế lô, nếu xem phim cũng chật ních.” Phương Siêu lầm bầm suy nghĩ, thật đúng là không có chỗ nào để đi.
“Đã như vậy, với tư cách một học sinh cấp ba sắp thi Đại học, mình cảm thấy chúng ta nên quay về trường học, đúng không Tiểu Đóa?” Thiến Thiến tỏ vẻ “Mình là học sinh ngoan”, chỉ có đôi mắt phấn khởi đã vạch trần ý đồ của cô.
Mộc Đóa đương nhiên cũng không tránh khỏi việc nhiều chuyện, gật đầu như gà con mổ thóc.
Mọi người cùng mưu tính, đều lắc đầu, tiến thẳng về trường học, đúng lúc vừa tan tiết tự học buổi tối. Thiệu Thiến Thiến định đi theo Trâu Linh Linh thì bị Mộc Đóa kéo lại, nếu hư mất chuyện tốt của người ta thì sao.
Các nam sinh tiễn nữ sinh đến dưới tầng phòng ngủ, Cố Lự trầm mặc kéo Mộc Đóa đang suy diễn lung tung về Trâu Linh Linh, ném một câu: “Lễ tình nhân vui vẻ.” rồi rời đi.
Thiệu Thiến Thiến bĩu môi, “Mình đã nói mà, thời gian hôm nay, người bạn trai hoàn hảo làm sao có thể không biểu hiện ra chứ.”
“Cố Lự, chúng ta đi đâu vậy?” Mộc Đóa yếu ớt bị kéo đi. Các cặp tình nhân lén lút ngày thường cũng không vì hôm nay là lễ tình nhân mà buông lỏng cảnh giác, trên đường bọn họ tay nắm tay thật khiến người ta ngứa mắt. Chỉ là có chút không được tự nhiên, không chịu nổi mấy cô gái trẻ đang hăng hái kia.
“Cẩn thận, còn một bậc thang.”
“Đứng ở chỗ này chờ mình, đừng cử động.”
“Lạch cạch” Một chiếc đèn sáng lên trong khu sân bóng rổ, chiếc đèn chân đã cũ chiếu những tia sáng, ánh đèn bao phủ ghế của trọng tài. Mà trên đó, có một cây đàn ghi-ta.
Nhìn thấy khóe miệng Mộc Đóa không kìm được mà cong lên, Cố Lự lúng túng, nhịn không được véo chóp mũi cô rồi trêu, “Còn chưa bắt đầu đàn, đã vui vẻ như vậy rồi.”
Nét mặt tươi cười “Vui vẻ” lập tức che giấu.
Cố Lự giật mình, nhưng rất hài lòng, “Ngốc.”
Rốt cuộc là ai ngốc đây, Cố Lự thích xem loại phim truyền hình đầy màu hồng của các thiếu nữ lúc tám giờ mà mẹ anh đã xem, đã từng khịt mũi coi thường mấy trò lãng mạn con nít, hôm nay lại muốn làm như vậy cho cô gái của anh nhìn.
Huống chi, học đàn ghi-ta mà.
“I fell right will down run out.”
“This is ours.”
Cho đến nốt nhạc cuối cùng vang lên, Cố Lự im lặng thở phào một cái. Đối với người mới học, vứt bỏ hoa đinh hương, cứng rắn sắp xếp sự lãng mạn. Mặc dù là Cố Thần, cũng hơi nghi ngờ hồi hộp.
Người nghe duy nhất ngồi ở khán phòng, nhẹ giọng nỉ non giống như phụ họa, “Is ours.”
Sân trường vào buổi tối, bầu trời đêm ánh lên những tia sáng, có lẽ do lễ tình nhân tràn ngập thanh xuân và không khí ngọt ngào.
Trâu Linh Linh bị đám bạn cùng phòng với vẻ mặt vui tươi phơi phới dồn vào góc tường bức cung, nghỉ đông mập mờ cuối cùng cũng có tiến triển rồi.
Bên ngoài đột nhiên ầm ĩ, đám bọn họ rất náo nhiệt mặc kệ dì quản lý nghiêm khắc, nhao nhao chạy đến sân thượng. Thiệu Thiến Thiến rướn cổ lên, nghiêng nửa thân mình ra bên ngoài dò xét. Trương Yến kéo vạt áo của cô, sợ trên trang đầu của báo ngày mai sẽ là tiêu đề “Một cô nữ sinh cấp ba vì xem náo nhiệt mà ngã xuống tầng.”
“Ồ ồ ồ, nến, hoa tươi kìa.”
“Làm sao bây giờ, đây là sự bất ngờ à, thật là cảm động quá đi.”
“…”
Các nữ sinh mỗi người một lời, Mộc Đóa dù chưa thấy cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó.
Mộc Đóa thò đầu, đúng lúc thấy nhân vật nam chính hăng hái đàn ghi-ta đứng lặng sau ngọn nến, Mộc Đóa suýt nữa thì sặc nước miếng. Náo loạn như vậy, thật là thần kỳ.
Tình thế bất đắc dĩ, còn chưa đàn xong, khán giả phía sau còn chưa kịp ồn ào, thì thầy giáo tuần tra đã dứt khoát kết thúc nghi thức cầu ái này. Cái gọi là chỉ trách tại ông trời, các nữ sinh trong phòng ngủ rất gan dạ, trong hỗn loạn, không biết ai la lớn, “Lưu được núi xanh không lo không có củi đốt, đẹp trai chỉ sợ sẽ chạy mất.”
Dứt lời, mọi người thi nhau cười lớn. Ngay cả thầy giáo tuần tra dưới tầng cũng nhịn không được chỉ đuổi theo một cách chậm rãi, dù sao, ai mà không có thanh xuân đã trôi qua cơ chứ.