Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tết, Lệ Thủy chở Hình Chu đến căn hộ cậu thuê để lấy hành lý về.
“Ở trên tầng ba ấy.
”
Đây là tòa nhà kiểu cũ, cầu thang khá nhỏ và hẹp, Lệ Thủy đi theo phía sau cậu, đôi chân dài không duỗi ra được, bước đi có đôi chút khó khăn.
Hình Chu dẫn đường, cậu thử giẫm chân vài cái cũng không bật được đèn kích hoạt bằng âm thanh lên, chắc là đã bị hỏng mất rồi, nhưng vì cậu biết Lệ Thủy đang ở phía sau mình nên có ánh sáng hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Lệ Thủy lấy điện thoại di động trong túi ra, bật đèn pin lên rồi chiếu về phía trước.
Ánh sáng dịu dàng chợt bừng lên phía sau lưng Hình Chu, bước chân đang lên lầu dừng lại một lát, sau đó cậu quay đầu nhìn Lệ Thủy, vì Lệ Thủy đứng ngược sáng nên cậu không thấy rõ khuôn mặt của anh, nhưng cậu vẫn cứ nhìn anh tha thiết.
“Có chuyện gì thế?” Lệ Thủy hỏi khi thấy Hình Chu đột ngột dừng lại.
Hình Chu lắc đầu rồi sau đó tiếp tục đi lên.
Nhưng Lệ Thủy thấy được, trên khuôn mặt bừng sáng của Hình Chu rõ ràng đang nở nụ cười, biểu cảm ấy đáng quý với anh đến nhường nào.
Hình Chu đã từng là một người rất thích cười, sự tự tin và thẳng thắn của cậu là điều khiến cho Lệ Thủy rung động, nhưng chính sự mong manh và những giọt nước mắt ẩn giấu đằng sau đó mới là bước cuối cùng để mở cửa trái tim anh, con người thực sự là một sinh vật quá đỗi lạ kỳ, rõ ràng từ trong tiềm thức đã rất yêu một ai đó, thế nhưng mãi cho đến khi người ấy sắp rời khỏi vòng tay mới chợt nhận ra chân tình.
Hình Chu mở cửa ra, rất bất ngờ khi nhìn thấy ba lô và thùng các tông đang chất thành đống trên sàn phòng khách, còn Đàm Kiêu Dương thì đứng sững sờ ở giữa phòng.
Đàm Kiêu Dương thấy Hình Chu về nhà thì bừng tỉnh, gật đầu chào cậu, “Hình Chu, em phải đi rồi.
”
“Em cũng muốn hủy hợp đồng thuê nhà sao?”
“Cũng?”
Đàm Kiêu Dương không ngờ rằng Hình Chu cũng tới để thu dọn đồ đạc của mình, hắn cầm lấy băng keo, cúi người dán kín tất cả những chiếc thùng các tông đựng sách, dứt khoát đóng gói sạch sành sanh.
“Em ổn chứ, có cần bọn anh giúp gì hay không?” Hình Chu nhìn hắn chất đống đồ đạc trong phòng khách, lo lắng rằng chỉ với một mình hắn thì sẽ không thể thu xếp được.
Đàm Kiêu Dương liếc nhìn Lệ Thủy đang đứng ở cửa rồi nói: “Ổn ạ, không sao đâu, em đã gọi xe sang đây rồi.
”
Một người kém nhạy bén như Hình Chu cũng đột nhiên trở nên mẫn cảm mà nhận ra được rằng tâm trạng của Đàm Kiêu Dương đã hoàn toàn khác với trước đây, Hình Chu vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp hắn, hắn rạng rỡ tựa như mặt trời vừa ló dạng vậy, thế nhưng giờ đây, vầng mặt trời ấy dường như đã lặn mất rồi.
Lệ Thủy vẫn đang đứng ở ngoài cửa, nhìn Hình Chu bận rộn chạy ra chạy vào nhưng không hề đến giúp Hình Chu dọn dẹp, anh thực sự không quá muốn bước vào trong căn phòng của cậu.
Tốc độ của Hình Chu rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ đã thu dọn xong hai vali và một chiếc ba lô lớn, trên tay còn cầm theo một chậu xương rồng nhỏ, hì hục lôi đồ ra ngoài phòng khách.
Đàm Kiêu Dương xong trước Hình Chu, khi cậu ra ngoài thì chợt nhìn thấy một chiếc khung ảnh đang nằm úp ngược trên tủ TV.
“Tiểu Đàm, em để quên đồ này.
”
Đàm Kiêu Dương quay đầu, nhìn sang ngón tay của Hình Chu, ánh mắt hắn chợt sáng lên, tay trái siết chặt, hết nắm rồi lại thả, cuối cùng gần như hững hờ mà nói với Hình Chu rằng: “Làm phiền anh vứt nó đi hộ em nhé.
”
Bước chân vội vã xuống lầu của Đàm Kiêu Dương mỗi lúc một xa dần, Hình Chu nhìn khung ảnh trong tay cảm thấy có đôi chút bối rối, giữa khung ảnh lồng tấm hình một cậu bé đang ngoan ngoãn ngồi đọc sách dưới tán cây, phía đằng sau có một cậu nhóc khác trông khá tinh ranh đang cầm chú dế thả vào sau gáy của người kia.
Cho dù tấm hình bị chụp khá rung, nhưng Hình Chu vẫn nhận ra được Diệp Tử Tinh chính là cậu bé đang đọc sách và Đàm Kiêu Dương là nhóc đùa dai.
Cuối cùng, thay vì vứt bỏ khung ảnh như Đàm Kiêu Dương đã yêu cầu thì cậu lại nhét nó vào trong ba lô của mình.
Trên đường trở về, Hình Chu kể cho Lệ Thủy nghe về chuyện giữa Đàm Kiêu Dương và Diệp Tử Tinh, nhưng Lệ Thủy cũng rất thành thực mà đáp rằng anh không biết phải lý giải tình huống này ra sao cho đúng cả.
Cũng phải thôi, với một người như chỉ say mê nghiên cứu khoa học, chẳng quan tâm đến mấy chuyện đời thường như Lệ Thủy thì quả là rất khó để anh có thể phân tích được tâm lý phức tạp của người khác.
Khi đi ngang qua Khu Giải Trí Sống Chậm, Hình Chu chợt nhìn thấy Tưởng Linh Linh đứng trước cửa hàng bánh ngọt, cô bị một người phụ nữ giữ chặt không chịu buông, và có vẻ như người phụ nữ đó còn đang muốn đánh cô nữa.
“Lệ Thủy, đó chẳng phải là Tưởng Linh Linh hay sao?”
Đó quả thật là Tưởng Linh Linh, nhờ vào sự giới thiệu của Lệ Thủy, cô đã làm việc ở cửa hàng bánh ngọt này một khoảng thời gian rồi, do cô là người được Lệ Thủy giới thiệu cho nên chủ cửa hàng đối xử với cô rất lịch sự, vì vậy cô cũng có nhiều thời gian rảnh hơn những nhân viên khác, mà trong tầm khoảng thời gian này thì lại càng rảnh rỗi hơn.
Khoảng năm ngày gần đây có một vị khách hàng nam tầm bốn mươi tuổi ngày ngày đến để mua bánh, anh ta rất thích tán dóc, hơn nữa còn chọn Tưởng Linh Linh làm người tám