“Lại đây nào, chú em!”
Ông chú mỉm cười, rất tự nhiên mà đặt tay lên lưng Lệ Thủy muốn dẫn anh vào trong phòng, thế nhưng hắn không ngờ lòng bàn tay lại chạm phải tấm lưng đang cứng ngắc của Lệ Thủy, thân hình cao lớn cứ như vậy mà đứng bất động ở cửa.
Ông chú thắc mắc nhìn anh, thấy anh nhìn chằm chằm vào bên trong, và tất cả mọi người ở đây cũng đang quan sát anh như thể anh vừa tự tiện xâm nhập vào giữa những khóm hoa lộng lẫy vậy.
“Ha ha, hóa ra là thế, đã khiến cho chú em giật mình rồi có đúng không.
” Ông chú cười vỗ vỗ lên vai Lệ Thủy, “Nhận ra rồi nhỉ, những người bạn này của anh đều là người thích mặc trang phục nữ, hôm nay đến đây để gặp mặt nhau, ai nấy đều mặc quần áo nữ, chú em đừng ngại nhé?”
Đừng ngại ư? Đúng vậy, với những người đàn ông mặc váy khác, anh hoàn toàn chẳng hề bận tâm, nhưng Hình Chu lại là ngoại lệ, chỉ có mỗi mình cậu là không thể được!
Lệ Thủy không nói gì, ông chú cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất thường, Lệ Thủy mà hắn quen biết sẽ không thể nào bất lịch sự đến như vậy được.
Những người khác ở trong phòng cũng dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, bọn họ xôn xao bàn tán tránh, né ánh mắt đáng sợ của Lệ Thủy, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình Hình Chu là đang nhìn thẳng vào mắt anh.
Kể từ lúc nhìn thấy Lệ Thủy, Hình Chu bỗng dưng rơi vào trạng thái trống rỗng, khớp hàm của cậu run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng trong lòng lại chẳng có suy nghĩ gì cả, linh hồn cậu dường như đã tách ra khỏi thân thể rồi lơ lửng ở trong không khí mà quan sát tất cả những chuyện này một cách thờ ơ.
Cậu nhìn thấy Lệ Thủy đang từng bước đi về phía mình, khoảng cách chỉ chừng mấy mét đột nhiên bị kéo dài như đến vô tận, mãi cho tới khi Lệ Thủy đứng trước mặt cậu, linh hồn của cậu mới chợt bừng tỉnh, tất cả giác quan đều dần quay về, cậu nghe thấy được tiếng tim đập như sấm dậy của chính bản thân mình.
“Lệ… Lệ…” Giọng nói của Hình Chu run rẩy đến mức cậu thậm chí không thể hoàn chỉnh nốt từ “Thủy”.
Đôi mắt đỏ ngầu của Lệ Thủy đang phản chiếu gương mặt hoảng loạn của Hình Chu, cậu mặc một chiếc váy ren màu hồng, ngọc trai đính trên vai đang theo từng cơn run rẩy của cậu mà phát ra âm thanh lạch cạch, giữa căn phòng xen lẫn tiếng nhạc đệm bỗng vang lên rõ ràng đến lạ kỳ.
Hình Chu ngẩng đầu nhìn Lệ Thủy, một lọn tóc dài màu hạt dẻ đang vương trên mắt cậu, thế nhưng cậu không dám động đậy, chỉ có thể nhìn vào anh, dùng ánh mắt vừa van xin, vừa khao khát, vừa sợ hãi mà đón nhận cơn giận dữ của người mình yêu.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này thì chẳng dám nữa thở mạnh nữa, ngay cả ông chú cũng không đoán ra được là đang có chuyện gì xảy ra, cậu đàn em Lệ Thủy của hắn quen Hình Chu ư?
Đôi môi của Lệ Thủy khẽ mấp máy, Hình Chu có cảm giác dường như anh đang muốn nói điều gì đó, hô hấp của cậu cũng chợt dừng lại.
Hồi lâu sau, một câu nói gần như tàn nhẫn tuôn ra từ đôi môi xinh đẹp của Lệ Thủy: “Hình Chu, em đã khiến cho anh quá thất vọng.
”
Khiến cho Lệ Thủy thất vọng sao?
Lệ Thủy chưa bao giờ dễ dàng nói ra hai chữ thất vọng cả, cho dù trong đầu có từng nghĩ đến thì cũng sẽ không nói ra, bởi vì từ thất vọng này quá đỗi nặng nề, thân là một nhà giáo dục và nghiên cứu khoa học, anh vẫn luôn cố gắng dùng trái tim nuôi đầy hy vọng để thay thế cho sự thất vọng tận cùng.
Thế giới này nhỏ bé thật đấy.
Cuối cùng thì ông chú cũng đã hiểu ra rồi, có lẽ Lệ Thủy chính là L tiên sinh mà Hình Chu thường hay nhắc tới, L là viết tắt cho chữ Lệ.
Nhìn thấy tình cảnh rối ren giữa hai người, ông chú thầm nghĩ rằng lớn chuyện mất rồi, hắn rất quý một người nghiêm túc như Lệ Thủy, vốn chỉ muốn giúp cho cậu đàn em này được thả lỏng đôi chút giữa mớ công việc bộn bề, thế nhưng không ngờ rằng việc mình làm lại dẫn đến kết quả quá xấu.
Lệ Thủy nhắm mắt lại, đây là một nơi khiến cho anh vô cùng khó chịu, tất cả mọi thứ đều làm anh chẳng thể kiềm chế được cảm xúc của mình, thậm chí còn đang bắt đầu giận cá chém thớt một cách mù quáng, anh cảm thấy rằng chính những người đàn ông mặc váy đứng xung quanh đây đã khiến cho Hình Chu hư hỏng, Lệ Thủy cố kiềm nén cơn xúc động muốn dẫn Hình Chu đi, sau đó lùi lại một bước.
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của Hình Chu trở nên trắng bệch, cậu theo bản năng mà vươn tay muốn bắt lấy Lệ Thủy, thế nhưng chỉ nắm được vạt áo đằng sau lưng anh, bởi vì động tác quá vội, mà Lệ Thủy