Hình Chu đã nghỉ dạy kèm năm ngày rồi, mặc dù bà Hà nói rằng sức khỏe là ưu tiên hàng đầu nhưng Hình Chu vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, vì vậy dù vết thương chưa lành hẳn nhưng cậu vẫn nhất quyết đến nhà Hà Hoan Hoan.
Cô nhóc vừa mở cửa thì nhìn thấy Hình Chu đã mấy ngày không gặp, khuôn mặt lập tức trở nên hoàn toàn rạng rỡ, trước khi Hình Chu kịp chào hỏi mẹ mình, nhóc đã nắm lấy cánh tay của Hình Chu.
Hình Chu đi đứng khập khiễng bị cô bé kéo lê suốt từ cửa chính vào trong phòng.
“Hoan Hoan, chân của thầy Tiểu Hình đang bị thương, mời thầy Tiểu Hình ngồi xuống nhanh lên!” Bà Hà đứng bên ngoài hét lên căn dặn.
“Con biết rồi.” Hà Hoan Hoan ngoái đầu ra ngoài cửa đáp lời rồi “cạch” một tiếng đóng cửa phòng lại, gương mặt ra vẻ thần bí hỏi: “Thầy Tiểu Hình, cuối cùng thầy cũng đến rồi.
Thầy còn nhớ hay không, em từng nói có một món quà muốn tặng cho thầy đó.”
“Nhớ chứ…” Thực ra Hình Chu cũng không nhớ rõ nữa rồi, mấy ngày nay cậu bị bệnh, ở nhà Lưu Nham rảnh rỗi chẳng làm gì nên người đã trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, làm sao mà còn nhớ nổi chuyện học sinh dạy kèm mới được mấy bữa đã đòi tặng quà cho cậu cơ chứ.
“Em biết tỏng là thầy Tiểu Hình không nhớ.” Hà Hoan Hoan bĩu môi.
“Xin lỗi em…” Hình Chu tưởng rằng Hà Hoan Hoan đang giận thật.
“Má ơi, thầy xin lỗi em luôn?” Hà Hoan Hoan lập tức nở nụ cười thật tươi, “Thầy Tiểu Hình ngây thơ dễ bị lừa ghê á.”
Hình Chu cũng không chấp mấy lời chế giễu của Hà Hoan Hoan làm gì, dù sao thì cô nhóc này chỉ mới có 16 tuổi thôi.
Hà Hoan Hoan lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn đưa cho Hình Chu, “Tặng cho thầy đó.”
“Tại sao em lại tặng quà cho thầy?”
“Thì thầy cứ mở ra xem đi đã.”
Nhìn Hà Hoan Hoan thiếu kiên nhẫn đến vậy, Hình Chu cũng dần dần thấy tò mò, cậu lập tức mở hộp ra.
Khi nhìn thấy thứ đang nằm ở bên trong, các khớp ngón tay của Hình Chu bỗng dưng cứng ngắc, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cậu đang run lên.
Ở bên trong chiếc hộp bằng nhung ấy là một chiếc kẹp tóc đính ngọc trai phối với vải voan đen.
Hình Chu nuốt ực một cái, trái cổ của cậu hết trượt lên rồi lại trượt xuống.
“Thầy chưa có bạn gái đâu…”
“Gì cơ? Em tặng cho thầy kia mà.
Khoan đã! Thầy không được phép tặng nó cho người phụ nữ khác đâu đấy, ngay cả bạn gái tương lai cũng không được luôn.” Giọng nói của Hà Hoan Hoan tràn đầy sự cảnh cáo.
“Tại sao em lại tặng cho thầy thứ này?” Hình Chu vẫn đang cố gắng lấp liếm, dù sao thì chuyện bí mật bị bại lộ thêm lần nữa thật sự khiến cậu khó mà chịu đựng nổi.
“Vì em thấy chiếc kẹp tóc này rất hợp với bộ trang phục mà thầy mặc vào tối hôm đó, cũng là phong cách retro luôn, hay là thầy không thích kiểu này?”
“Tối hôm đó…”
“Hôm ấy em đã nhìn thấy thầy Tiểu Hình rồi, thầy Tiểu Hình mặc một chiếc váy cực xinh bước vào trong FREE SPACE, em đứng ở đằng sau có gọi thầy nhưng tiếc là thầy không nghe thấy.” Hà Hoan Hoan vừa nói vừa phấn khởi, trông còn có vẻ hơi tiếc nuối.
Móng tay của Hình Chu bất giác mà bấu vào lớp vải nhung đen, cậu không thể ngờ rằng sau khi đã đội tóc giả và mặc váy, cậu vẫn bị người từng gặp không quá mười lần nhận ra kể cả trong bóng tối.
Hình Chu do dự một lát rồi nói: “Em cảm thấy… Ý của thầy là khi em nhìn thấy thầy như vậy… Em có khó chịu hay không?”
Thực ra Hình Chu muốn hỏi rằng “Em có thấy buồn nôn không?”, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Hà Hoan Hoan, cậu chợt mừng thầm vì đã kịp sửa lời trước khi nói.
Hà Hoan Hoan cực kỳ ngạc nhiên mà nhìn cậu, “Khó chịu á? Thầy Tiểu Hình đang nói gì vậy, em thấy thầy siêu ngầu luôn đó.”
“Thầy… Ngầu ư?” Mặc dù Hình Chu có hơi không chắc chắn, nhưng lời mô tả của Hà Hoan Hoan ngay lập tức đẩy lùi cảm giác xấu hổ đang hoành hành trong tim cậu.
“Đương nhiên rồi, giống như Hanami của em vậy, xinh đẹp tuyệt vời.” Hà Hoan Hoan chỉ vào tấm poster in hình Hanami đang dán ở trên tường, đến lúc này Hình Chu mới nhớ ra rằng nam thần của cô nhóc chính là Hanami trong diễn đàn của bọn họ.
Mấy tháng trước, cậu cảm thấy Hồng Phấn dám mặc trang phục nữ ra đường thật sự là ngầu không ai bằng, còn tự hỏi chẳng biết đến bao giờ cậu mới được như Hồng Phấn, thế nhưng không ngờ rằng hôm nay cô học trò mà cậu dạy kèm lại nói cậu rằng: Thầy ngầu lắm.
Sau khi dạy xong, Hình Chu gửi tin nhắn WeChat cho Hồng Phấn: “Hôm nay có một cô bé nói rằng tôi trông rất ngầu và xinh đẹp trong trang phục nữ đấy.”
Mười phút sau, Hình Chu ngồi trên tàu điện ngầm đọc tin nhắn trả lời của Hồng Phấn: “Cô bé sống thật lòng như thế chắc chắn cũng là một người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như bạn gái của tôi rồi.”
Hình Chu lặng lẽ cười rồi đáp: “Cô bé còn tặng quà cho tôi nữa cơ.”
Sau đó cậu lấy từ trong ba lô ra chiếc kẹp tóc xinh xắn ấy, chụp ảnh rồi gửi cho Hồng Phấn, các cô gái ngồi gần đó tưởng là cậu mua tặng cho bạn gái, còn xuýt xoa khen cậu có gu và khéo chọn phụ kiện.
Hình Chu dùng màn hình đen của điện thoại làm gương soi, hạnh phúc đung đưa ướm thử chiếc kẹp lên trên tóc, món quà mà Hà Hoan Hoan tặng cậu thật sự rất đẹp.
Lệ Thủy và Tống Du gặp lại nhau trong tòa nhà Viện Vật Liệu của Đại học Bách Khoa thành phố A, bọn họ thảo luận về kế hoạch sửa đổi cho một loại vật liệu polyme nào đó, quan điểm cũng như ý tưởng của hai người rất ăn khớp với nhau, quá trình thảo luận cực kỳ suôn sẻ, vì thế cho nên công việc cũng kết thúc sớm hơn dự kiến.
“Đã lâu rồi anh không ghé lại nơi này.” Tống Du bước lên cầu thang, đôi giày da phát ra âm thanh giòn giã trên bậc thềm, “Anh vẫn nhớ hồi anh ra trường, cầu thang ở đây vẫn còn là bê tông xám xịt”.
“Đúng vậy, năm kia trường vừa được sửa sang lại.” Lệ Thủy đi theo sau hắn.
Bức tường của cầu thang trên tầng hai được đóng khung bởi một mô hình dạng chuỗi hóa chất polyme, và hàng loạt câu chuyện về Tống Du được kết nối thành một xâu chuỗi khiến cho Tống Du rất ngạc nhiên.
“Trời ạ, nhìn như thế này anh gần như không còn nhận ra mình nữa rồi.”
Về việc tuyên truyền những nhân vật từng làm mưa làm gió, bất kể là ở đơn vị, ngành nghề nào thì cũng đều thích liệt kê các câu chuyện hiển hách của bọn họ sau bao năm thăng trầm, và kết luận cuối cùng mà mọi người thường rút ra được chính là những người này sinh ra để làm thần tiên chứ không làm người.
Hai người bước ra khỏi tòa nhà, đã ba giờ chiều, đúng lúc mặt trời đang đứng bóng.
“Đàn anh vốn là người rất xuất sắc mà.”
“Một đàn anh thích mặc váy mà cũng xuất sắc à?”
Giọng nói của Tống Du thoải mái vui vẻ, còn có đôi ba phần đùa giỡn, thế nhưng Lệ Thủy nghe xong thì cả người cứng đờ, anh cứ nghĩ rằng hôm nay bọn họ sẽ chỉ bàn đến chuyện công việc mà thôi.
“Này chú em, hôm nay là thứ bảy, buổi chiều chú có rảnh không?” Tống Du đột nhiên chuyển đề tài.
“À, em rảnh trước năm giờ.”
“Được đấy, nếu không ngại thì đi dạo quanh trường với anh một vòng nhé?”
Lệ Thủy không dám từ chối lời mời của Tống Du, hai người băng qua một lối đi lát đá, bước vào con đường dài đẹp mắt với những hàng cây thường xanh mướt mát được trồng ở hai bên, đây là nơi tràn trề hơi thở học thuật nhất ở Đại học Bách Khoa thành phố A, ban đầu chỗ này có tên là đường Dục Tài (*), về sau được cả giáo viên lẫn sinh viên trong trường bỏ phiếu, đổi thành đường Tượng Nha (**), và người khởi xướng chính là Tống Du.
Dọc theo đường đi, phong thái của Tống Du không cần phải nói nhiều thêm nữa, Lệ Thủy cũng dần dần đi chậm lại, hôm nay hắn mặc một bộ đồ công sở, dáng lưng cao ngất, lịch sự tao nhã, một người đàn anh như vậy mà lại thích mặc váy ư? Bàn tay trái đang để trong túi quần của Lệ Thủy bất giác mà siết chặt lại.
Khi Tống Du đang ngắm nhìn khung cảnh khuôn viên trường thì chợt chú ý đến những bước đi loạng choạng của Lệ Thủy, hắn biết Lệ Thủy đang phải đấu tranh tâm lý với điều gì, nhưng hắn cũng không nói ra.
Xung quanh có các nhóm sinh viên đang tụm năm tụm ba, đi được nửa con đường, cuối cùng Tống Du cũng nghe thấy tiếng của Lệ Thủy vang lên từ đằng sau lưng: “Đàn anh, tại sao vậy?”
Tống Du nhướng mày, “Đại học Bách Khoa thành phố A mỗi năm thường tổ chức diễn kịch một lần, tới tận bây giờ vẫn còn giữ nguyên truyền thống này sao?”
“Vẫn còn ạ.” Hồi trước Lệ Thủy chẳng bao giờ để ý đến các hoạt động của trường cả, nhưng vì Hình Chu rất thích tham gia vào các câu lạc bộ, thế nên sau này anh cũng bắt đầu quan tâm nhiều hơn, thậm chí anh còn từng đến khán phòng để xem Hình Chu biểu diễn.
“Hồi anh còn học năm nhất, có một vở kịch cần phải giả gái, chính là, trưởng đoàn đã chỉ mặt yêu cầu anh vào vai Alice, đó chính là lần đầu tiên anh mặc váy và bước lên sân khấu, cảm giác khi ấy vô cùng mới lạ, theo lý mà nói thì một người đàn ông mặc quần áo phụ nữ đứng ở trước mặt mọi người phải thấy xấu hổ mới đúng, nhưng anh thì không, ngược lại anh còn có cảm giác mình đã tìm được chốn về, tựa như chiếc váy đó tạo ra là để dành cho anh vậy.”
Giọng nói của Tống Du như đang quyến luyến hồi tưởng về một thời thanh xuân đã qua, Lệ Thủy không nói gì cả, chỉ tiếp tục lắng nghe Tống Du, người duy nhất mà anh ngưỡng mộ trong suốt quãng đường ba mươi năm qua của mình.
“Sau đó anh bắt đầu mặc thử quần áo phụ nữ và nhận thấy rằng chúng thực sự có thể mang lại cho anh cảm giác thư thái cũng như yên tâm, vào thời đó, Internet vẫn chưa phát triển, cũng không phải là anh chưa từng thấy hoang mang, mãi cho đến lúc anh ra nước ngoài học tập, sau khi được đắm mình trong thế giới muôn màu muôn vẻ, anh mới biết được rằng có đến hàng nghìn hàng vạn sở thích đặc biệt trên thế giới, đam mê mặc trang phục nữ chỉ là một trong số đó mà thôi, và anh cũng không phải là người duy nhất.”
Lệ Thủy cũng đã từng đi du học, nhưng anh chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ hoạt động xã hội nào cả, dù là hoạt