Biết bao nỗi đau và niềm hạnh phúc vốn chôn chặt trong đáy lòng dường như vừa mở cổng, một khi đã trút ra thì không thể dừng lại được nữa.
Lệ Thủy chẳng nói gì cả, anh lặng lẽ đón nhận những ký ức từng chỉ thuộc về một mình Hình Chu, giờ đây được hai người cùng chia sẻ, tất cả đều là những khúc mắc mà Lệ Thủy chưa bao giờ chủ động tháo gỡ, bây giờ anh đã được lắng nghe hết thảy rồi, anh cảm thấy trong tim cứ nhói đau mãi không thôi.
Từ trước tới nay Lệ Thủy có thói quen là không bao giờ đề cập đến quá khứ và chuyện riêng tư nếu như người khác không chủ động nói ra, nhưng giờ đây anh nhận ra rằng thái độ đó của mình lại chính là sai lầm lớn trong tình yêu, người yêu bé nhỏ của anh đã vô tình bị anh tổn thương mất rồi.
Hình Chu nằm trong vòng tay của Lệ Thủy, kể xong chuyện Hình Nguyệt thì nhắc đến cha mình, ông ấy là một người cực kỳ vĩ đại đối với cậu, thế nhưng giờ đây chỉ còn là vị anh hùng sống mãi trong ký ức, cậu thuộc nằm lòng những chuyện về cha, giọng điệu và biểu cảm của cậu hệt như một cậu nhóc đang rất tự hào mà khoe khoang về cha mình vậy, như thể vị cha nuôi ấy chính là cái cây lớn duy nhất mà cậu có thể tựa vào để tránh gió che mưa.
Lệ Thủy không kiềm chế được, được đưa tay lên véo má Hình Chu, trong lòng thấy có hơi ghen tị, một lát sau anh chợt bừng tỉnh lại, anh bị bệnh cũng chẳng hề nhẹ đâu.
Hình Lập Giang chính là ân nhân cứu mạng của Hình Chu và cũng là người duy nhất trước đây thực sự đối xử tốt với cậu, anh nên tôn trọng ông ấy, thậm chí là còn phải thấy biết ơn ông mới đúng.
Ngày cái cây mạnh mẽ đó ngã xuống vào tám năm trước chính là khoảng thời gian đau đớn nhất trong cuộc đời của Hình Chu, vì thế anh không nên mang lại cho Hình Chu sự ấm áp rồi lại đẩy cậu vào giữa bão giông như thế, mà lẽ ra anh phải để cho cậu trốn vào trong vòng tay của mình bất cứ lúc nào.
Mặc dù vẫn chưa thể chấp nhận được sở thích mặc trang phục nữ của Hình Chu, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng Hình Chu mặc váy vào ngày hôm đó, dường như anh đã không còn thấy tức giận đến vậy nữa.
Anh sẽ chẳng bao giờ đồng ý với những gì mà đàn anh Tống đã nói — Rằng tình yêu mà anh dành cho Hình Chu không đủ lớn để giúp anh chấp nhận cậu một cách trọn vẹn.
Tình yêu mà anh dành cho Hình Chu ở một mức độ cao hơn, và anh sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc trên con đường đời của cậu.
“Tình yêu có thể vượt lên trên mọi khuôn mẫu.” Đây là lời trích dẫn trong súp gà cho tâm hồn mà Lệ Lệ đã từng đăng trên vòng bạn bè, hồi trước Lệ Thủy nghĩ rằng Lệ Lệ thật sự quá ngây thơ và mù quáng, nhưng giờ đây anh quyết định thử tin tưởng vào cái kết luận mà anh đã phủ định từ lâu này.
Giọng của Hình Chu dần trở nên ngắt quãng, cậu mệt rồi, lúc nãy triền miên trong phòng tắm đã tiêu hao rất nhiều thể lực của cậu, cậu chẳng biết liệu Lệ Thủy có thu hoạch được gì từ trong cái gọi là “tìm hiểu” theo như lời anh đã nói hay không, nhưng trong cơn buồn ngủ, cậu nhớ mang máng rằng hình như cậu đã thổ lộ hết tất cả những điều nên và không nên nói, những điều mà cậu biết chắc sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lệ Thủy đồng thời khiến cho anh cảm thấy đau lòng, cậu nói hết cả rồi, kể chuyện sinh động y như thật vậy, lại còn thêm mắm dặm muối nữa…
Trời đã vào xuân, thời gian bên nhau trôi qua rất vui vẻ, chẳng mấy chốc mà cuối tháng ba đã đến, đây chính là thời điểm diễn ra kỳ thi tuyển sinh sau đại học của Đại học Bách Khoa thành phố A.
Đối với Hình Chu, kỳ thi đợt hai này chẳng qua cũng chỉ là thi cho đủ thủ tục mà thôi, không phải vì Lệ Thủy lấy công làm tư, mà là vì sinh viên trong trường thi đợt hai thường sẽ nhàn hơn rất nhiều.
Trong ngày thi phỏng vấn, Hình Chu bất ngờ gặp được Alex, hắn đã thay đổi kiểu ăn mặc sặc sỡ thường ngày, phong cách chững chạc và đơn giản hiếm thấy, trong tay hắn cầm một xấp tài liệu, đứng trong góc của tòa nhà Viện Vật Liệu thì thầm gì đó, chắc là đang ôn lại những câu trả lời phỏng vấn.
Lúc đầu Alex không nhìn thấy Hình Chu, khi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của cậu, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được hắn vừa run lên, có lẽ là hắn hơi sợ Hình Chu, thế nhưng sau đó hắn lại thay đổi biểu cảm ngay, vẻ mặt giễu cợt, khẽ ngửa cằm lên trông theo Hình Chu bằng ánh mắt nhìn chó chịu tang chủ rồi chủ động đi về phía cậu.
“Nếu đã bị đá rồi thì cũng chẳng còn đủ tư cách để đi cửa sau nữa đâu nhỉ?” Giọng nói của Alex chua loét, cũng không hề nhỏ, rất nhiều sinh viên đến phỏng vấn khác vừa nghe thấy đã láo nháo nhìn sang.
Hình Chu không nói một lời nào trước những lời cạnh khóe tràn đầy ác ý của Alex, cậu chỉ nở một nụ cười.
“Sao mày lại cười?”
“Có một số chuyện nhất định sẽ khiến cho mày thất vọng đấy, tao xin lỗi mày trước, coi như công dã tràng rồi, Lý Tiểu Minh, vất vả cho mày quá.”
Trong ấn tượng của Alex, Hình Chu chưa bao giờ lên mặt và xéo xắt đến như vậy cả, rõ ràng là hắn cao hơn Hình Chu, nhưng lại có cảm giác đang bị Hình Chu nhìn xuống coi thường.
Alex bất giác cong ngón tay hoa lan rồi vày vò vạt áo, “Chẳng phải mày bị thầy ấy đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Không phải mày…” (*)
Alex còn chưa kịp nói xong thì Hình Chu đã bước lên lầu rồi, hắn nhìn theo bóng lưng của cậu hồi lâu, đột nhiên cảm thấy cơn tức giận như đang dâng trào, thật lâu sau vẫn không thể dằn xuống.
Sau khi tất cả các môn thi đợt hai hoàn thành, về cơ bản Hình Chu đã được xác định là nghiên cứu sinh của Lệ Thủy, nhưng