Lệ Thủy đứng chôn chân tại chỗ thật lâu, cuộc điện thoại đã cúp rồi, hàng lông mày của anh dần dần nhíu chặt lại, anh không thể tin nổi rằng Hình Chu đã thực sự nói ra những lời như vậy với anh.
Hình Chu nói là muốn rời xa anh sao? Bảo rằng cậu muốn chuyển đi ư? Không được, anh không đồng ý, anh sẽ chẳng bao giờ chấp nhận một cuộc chia tay dễ dàng, thiếu nguyên tắc và vô trách nhiệm đến như vậy cả.
Năm đó Hình Chu đã mạnh mẽ chiếm trọn trái tim anh, thế nhưng bây giờ cậu lại nói đi là đi ngay, đến cả một lý do cũng không nói cho anh biết, nếu như anh cũng hùa theo Hình Chu thì thật sự quá nực cười.
Lệ Thủy trở lại phòng khách, lạnh lùng mở từng chiếc vali của Hình Chu ra, anh đặt tất cả quần áo, đồ dùng hàng ngày và máy tính trở về vị trí cũ, bao gồm cả chiếc túi lớn đựng toàn là quần áo phụ nữ kia nữa, anh không biết Hình Chu thường hay để chúng ở đâu nên đành phải lấy từng bộ trang phục màu sắc rực rỡ ấy ra rồi treo vào tủ quần áo của anh và cậu, sau khi xếp đặt xong xuôi, tâm trạng lo âu của anh mới dần dịu lại.
Lệ Thủy khép cửa tủ quần áo, mỏi mệt trượt xuống ngồi dưới sàn nhà, anh vùi mặt vào trong khuỷu tay, dần dần bình tĩnh lại.
Anh hy vọng rằng Hình Chu chỉ là đang giận dỗi linh tinh với anh mà thôi, hoặc có khi là muốn chơi khăm gì đấy, thế nhưng rõ ràng là không phải, bởi vì Tiểu Chu của anh là một đứa trẻ rất chu đáo và hiền lành, lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí, rất sợ làm cho người khác cảm thấy khó chịu.
Vậy nên chắc chắn là phải có lý do nào đó, một lý do bất khả kháng đối với Hình Chu.
Ngày hôm sau, khi Hình Nguyệt đến bệnh viện, cô bé thấy hai mắt của Hình Chu đã đỏ ngầu và sưng húp lên, “Anh ơi, mắt anh bị sao vậy?”
“Không sao đâu, chắc là do thức khuya ấy mà.
”
Hình Chu vừa mới rửa mặt ở bồn nước công cộng, trên gương mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước, trông tựa như đang khóc vậy, cậu lau mặt rồi hỏi, “Sao em đến sớm thế?”
Hiện tại mới có sáu giờ bốn mươi phút sáng, nếu Hình Nguyệt muốn chạy từ nhà đến đây thì ít nhất cũng phải dậy từ lúc năm giờ ba mươi, trong ký ức của Hình Chu, Hình Nguyệt chưa bao giờ dậy sớm đến như vậy cả, nhưng hiện giờ mẹ mình vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, quả thật cô bé không thể nào ngủ yên giấc được.
“Cứ nghĩ đến mẹ là em không tài nào ngủ được, em có mang bữa sáng đến cho anh này.
” Hình Nguyệt nói xong thì đặt một túi bánh bao nóng cùng với cốc sữa đậu nành vào trong tay của Hình Chu.
Bàn tay Hình Chu vừa rửa nước lạnh, khi chạm vào bánh bao và cốc sữa đậu nành đang bốc khói nghi ngút, trong lòng đột nhiên có cảm giác bùi ngùi và cồn cào.
“Tranh thủ lúc còn nóng mà ăn đi anh.
”
Hình Nguyệt mở miệng gọi cậu một tiếng “anh”, trông mong quan sát động tác của Hình Chu, đến khi Hình Chu cắn một miếng bánh bao cô bé mới chịu thôi không nhìn cậu nữa.
Hình Chu biết rõ Hình Nguyệt đang lo lắng điều gì, cô bé sợ rằng cậu sẽ vì mối bất hòa trước đây mà bỏ rơi mình, cậu kiềm lòng chẳng đặng, nhân lúc cô bé không nhìn mình mà mỉm cười, trong nụ cười ấy còn có đôi chút tự châm biếm bản thân, cái con bé ngốc nghếch này, làm sao mà cậu có thể bỏ rơi hai người họ được cơ chứ? Cho dù mẹ đã đuổi cậu đi, nhưng đến khi bọn họ gặp khó khăn, cậu vẫn sẽ trở về làm người đàn ông duy nhất trong gia đình này thay cho cha mình.
Hình Chu đón nhận sự “lấy lòng” của cô bé, ngồi trước mặt Hình Nguyệt ăn hết sạch sáu chiếc bánh bao mặc dù cậu đang không hề thấy đói chút nào.
Bác sĩ giải thích cho Hình Chu một lần nữa về ca phẫu thuật, tỷ lệ thành công của ca mổ đầu tiên là dưới 50%, Hình Chu không