Buông Cô Ấy Ra Để Tôi Đến

Chương 11


trước sau

Edit: Hoa Tuyết

Tất cả những người ở bên dưới đều nín thở nhìn lên, thấy hai người vẫn không di chuyển, còn cho rằng hai người đã gặp khó khăn gì.

Tim Sở Điềm thình thịch, đầu óc trống rỗng. Hoắc Phong thừa dịp cô ngẩn người, bắt đầu kéo cô lên, Sở Điềm lấy lại tinh thần, nhanh lên phối hợp, cứ thế hai người thành công lên đến đỉnh.

Những người bên dưới vỗ tay hoan hô, Trịnh Đồ còn huýt sáo, chỉ có Lục Hiện là vẻ mặt không được tốt lắm.

Sợi dây thừng hạ xuống từ từ, Hoắc Phong vẫn nắm tay cô, hai người từ trên cao chậm rãi đi xuống, vừa chạm tới mặt đất, Hoắc Phong đã lặng lẽ buông ta cô ra. Sở Điềm cởi bỏ đồ và mũ bảo hộ, rồi trở về vị trí của mình. Lãnh Tịnh để thấy vẻ mặt cô là lạ bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đáng sợ lắm à? Trời ơi, tớ phải làm sao đây!”

Mỗi đội có hai mươi người, cùng một lúc thực hiện bốn hạng mục khác nhau. Sau khi hoàn thành thì trao đổi địa điểm, không lâu sau, hoạt động buổi chiều cũng kết thúc.

Lúc ăn cơm chiều, mọi ngươi ngồi theo nhóm chơi, mỗi bàn mười người, một đội hai bàn, tám món ăn, một món súp, thịt và rau phối hợp hợp lý, bàn nào cũng có bia rượu.

Cao Sơn cầm ly rượu lên mời Hoắc Phong: “Anh bạn, lần trước ở quán bar không vui vẻ lắm, không ngờ chúng ta còn lại gặp nhau, âu cũng là định mệnh, không đánh không quen, ly rượu này tôi mời cậu, bỏ qua cho sự lỗ mãng anh nhé.”

Hoắc Phong vốn cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó, vì vậy bèn cầm ly rượu lên đáp lại. Trên bàn rượu, anh chỉ cởi mở với bạn bè thân thiết, ví dụ như nhóm Trịnh Đồ, còn đối với những người khác thì có thể nói ít bao nhiêu anh sẽ nói ít bấy nhiêu, chứ không tha thiết gì với chuyện tiếp cận làm quen cả.

Các món ăn đã được dọn lên đầy đủ, thịt viên tứ hỉ, cá tuyết om, gỏi, tôm om, thịt nhồi truyền thống, nấm xào, đậu hà lan rang, khoai lang ngào, cuối cùng là canh thịt cừu.

Trịnh Đồ trêu đùa: “Đầu bếp nơi này chắc đến từ Đông Bắc, các món ăn thật thực dụng và quy củ.”

Lục Hiện gắp một con tôm vào đĩa của Sở Điềm: “Ăn thử xem.”

Sở Điềm còn chưa kịp nói gì, con tôm trong đĩa đã bị Hoắc Phong gắp lên cho vào miếng, một ngụm ăn sạch, chỉ còn lại đầu tôm bị ném lên bàn. Lục Hiện cau mày: “Cậu làm gì vậy?”

“Cô ấy không ăn tôm.” Hoắc Phong vùi đầu tiếp tục ăn, Trịnh Đồ nhanh chóng cầm ly lên: “Nào, làm một ly đi.”

Lục Hiện quay đầu lại nhìn Sở Điềm: “Thật sao?”

“Ừm, dị ứng.” Sở Điềm mỉm cười với Lục Hiện: “Anh tự ăn đi, không cần quan tâm đến tôi.”

Lục Hiện khó chịu trong lòng, ánh mắt nhìn Hoắc Phong mang đầy ý tìm tòi nghiên cứu. Sở Điềm không ăn tôm, ngay cả anh ta còn không biết, tại sao Hoắc Phong lại biết được, rõ ràng hai người họ chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà.

Sau bữa ăn khó khăn nhàm chán này, Sở Điềm trở về phòng sớm, vào đến phòng ngay cả giày không cởi, đã ngã mình xuống giường, giang rộng hai tay hai chân nằm úp sấp.

Cứ nằm  chết dí như thế một lúc, cô mới quay mặt sang bên, trong đầu óc chỉ có mỗi câu ‘anh hối hận’ mà Hoắc Phong nói vào ban ngày.

Thật ra khi đó cô cũng không có chuẩn bị tâm lý gì cả, chỉ hỏi mà không hề nghĩ ngợi gì, cứ bất giác thốt ra lời trong lòng thôi. Sau khi hỏi xong, ngoài mặt cô tuy rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng hỗn loạn vô cùng.

Lâu rồi không vận động nhiều thế này, bắp chân cô đã bắt đầu đau mỏi. Sở Điềm co chân, dùng sức xoa bóp. Một lúc sau, điện thoại vang lên, cô với tay ra sau rút điện thoại từ túi quần ra, là Lục Hiện gọi tới.

“Sở Điềm, ​​đi xuống dạo một chút nhé?”

Sở Điềm suy nghĩ một lúc: “Không đi đâu, tôi định tắm rửa nghỉ ngơi.”

Đầu kia điện thoại im lặng vài giây: “Đi đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Sở Điềm cúp máy, sửa sang lại đầu tóc rồi đi xuống. Lục Hiện đã thay đồ khác, đang cầm điện thoại đợi cô ở phòng khách tầng một.

Thấy Sở Điềm, anh ta mỉm cười: “Dạo một lát đi, trời mát lắm.”

“Đi.”

Hai người họ cũng không đi xa, mà chỉ đi vòng quanh con đường rợp bóng cây gần đấy. Đi được một vòng, Lục Hiện vẫn không nói năng gì, làm Sở Điềm hơi mất kiên nhẫn.

“Lục Hiện, nếu không có chuyện gì thì tôi muốn trở về…”

“Sở Điềm.” Lục Hiện lên tiếng: “Chắc em biết tình cảm của anh dành cho em mà phải không.”

Sở Điềm không trả lời, Lục Hiện dừng lại, kéo cánh tay cô để cô đối mặt với mình.

“Anh muốn biết em nghĩ gì về anh. Từ khi em gia nhập studio, anh đã thích em rồi, nhưng em cứ tránh né anh. Anh muốn biết tại sao, có phải là do anh chưa đủ tốt không? Nếu vậy, anh sẵn sàng thay đổi.”

“Không.” Sở Điềm đẩy tay anh ta ra: “Không phải do anh không đủ tốt, vấn đề là ở tôi. Tạm thời tôi vẫn chưa tính tới chuyện này.”

Lục Hiện giữ vai cô lại bằng cả hai tay: “Anh biết, Lãnh Tịnh nói rằng em từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm, nhưng đó là quá khứ. Nếu như em bằng lòng, anh sẽ chữa lành vết thương lòng cho em, chỉ cần em cho anh cơ hội.”

Trong phòng của Hoắc Phong.

Trịnh Đồ tắm xong đi ra, chỉ mặc mỗi chiếc quần tứ giác trắng lắc lư khắp phòng. Hoắc Phong cho anh ta một đá: “Có chịu mặc quần áo đàng hoàng không hả.”

Trịnh Đồ lăn lên giường như một con lươn, nằm dựa lưng vào tường, với tay lấy điện thoại: “Tại sao, trong phòng mình có phụ nữ đâu, tôi không hề làm chuyện gì phạm pháp hết nhé.”

Anh ta vừa bấm điện thoại vừa ranh mãnh nháy mắt với Hoắc Phong: “Hay là cậu cảm thấy có thể lát nữa sẽ có ai đó đến tìm mình, rồi cô ấy sẽ lại thấy thân hình lực lưỡng của tôi… A lô, em yêu, em ngủ chưa?”

Trịnh Đồ lải nhải không ngừng: “Ôi, anh khổ quá em yêu à, hôn một cái nào, ngoan quá, muộn rồi, hay là em đừng vẽ nữa nhé.”

“Quên đi, từ chức! Cái công việc quái quỷ gì mà làm vợ anh mệt đến sụt cân như thế.”

“Ừa, anh không hút thuốc, cũng không uống rượu đâu. Anh ngoan lắm.”

“Đúng rồi, chị Sở Điềm của em cũng ở đây đấy. Cậu à ta? Anh không nhìn ra, nhưng chắc trong lòng đã nở hoa rồi.”

Trịnh Đồ và bạn gái nói một cuộc điện thoại thôi cũng có thể ngọt đến mức làm người khác nổi hết da gà. Hoắc Phong mở cửa sổ ra để hít thở, nhìn xuống, trên con đường rợp bóng cây không xa trước tòa nhà, có một nam một nữ đang đứng bên nhau.

Người đàn ông đang lôi kéo cô gái không buông, cô gái dường như muốn thoát ra nhưng không được. Nhìn kỹ hơn, cái đệch, không phải là Sở Điềm và Lục Hiện sao.

Hoắc Phong lập tức xù lông lên, rút điện thoại ra gọi cho Sở Điềm. Anh nhìn chằm chằm xuống lầu, điện thoại của Sở Điềm đỗ chuông, nên Lục Hiện đành phải buông tay.

“Em đang ở đâu?”

Cuộc gọi này rõ ràng đã giải cứu Sở Điềm, cô thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên đáp: “Đang
ở tầng dưới.”

“Vậy em đứng yên đừng đi đâu cả, anh sẽ xuống tìm em.”

“Được.” Sở Điềm cúp điện thoại, sau đó ngước nhìn Lục Hiện: “Mấy lời hôm nay, về sau đừng nhắc lại. Nếu anh còn làm thế này một lần nữa, tôi sẽ xem xét từ chức.”

Sở Điềm hơi nặng lời, nói xong, cô quay người rời đi ngay. Lục Hiện đứng lặng tại chỗ, cảm thấy thất bại vô cùng. Sống từng ấy năm, với điều kiện gia đình và ngoại hình của mình, từ xưa đến nay anh ta đều được phụ nữ vây quanh, nên lúc này anh ta không sao hiểu được vấn đề là do đâu cả.

Điện thoại của Lục Hiện đỗ chuông, anh ta nghe máy.

“Lại bị từ chối à?”

Lục Hiện nhìn lên, Cao Sơn đang đứng ở cửa sổ phòng họ vẫy tay với anh ta.

“Thật tinh mắt.”

Cao Sơn cười: “Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, với kiểu người mềm không được, rắn không xong như Sở Điềm, anh phải thật dữ dội vào, tôi có chút hàng, anh có muốn lấy không, mấy chuyện này, có một lần, thì sẽ có lần thứ hai, làm nhiều lần, cô ấy cũng sẽ chấp nhận thôi.”

Lục Hiện làm như không nghe thấy mấy lời của Cao Sơn, mà ánh mắt cứ dán chặt theo Sở Điềm.

Cao Sơn nhón chân lên, nhoài người ra nhìn xuống, chỉ thấy sau khi Sở Điềm gặp Hoắc Phong ở lối vào thì hai người họ bèn đi vào cùng nhau.

“Xì, cô gái kia chẳng phải không dính bụi trần sao, Hoắc Phong đúng là lợi hai, mới vài ngày đã thu phục được.” Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, Cao Sơn kêu ‘này’ một tiếng: “Anh thấy thế nào? Có thể nuốt được cục tức này không?”

Lục Hiện nheo mắt, cúp điện thoại.

Hoắc Phong đưa Sở Điềm đi đến một vườn hoa nhỏ. Ánh đèn đường sáng rực, hai người họ tìm một băng ghế ngồi xuống. Hoắc Phong duỗi người, vươn đôi chân dài ra, hai tay thoải mái khoác trên lưng ghế.

Sở Điềm ngồi ngay ngắn, im lặng một lúc mới hỏi anh: “Anh tìm tôi làm gì vậy?”

Hoắc Phong khịt mũi một cái: “Không có gì cả.”

Sở Điềm quan tâm hỏi: “Bị cảm à?”

Hoắc Phong quay lại nhìn cô: “Lục Hiện không phải là bạn trai của em, có phải không?”

Sở Điềm bị hỏi bất chợt, không có chuẩn bị tâm lý, bè cúi đầu nhìn chằm chằm xuống ngón chân, cuối cùng nói: “Sao anh biết?”

“Em nói.”

“Hả? Tôi nói với anh hồi nào?”

“Ngay bây giờ.”

Sở Điềm quay ngoắt đầu sang, đá anh một cái: “Anh lừa tôi!”

Tâm trạng của Hoắc Phong lập tức sảng khoái dễ chịu, trên mặt không thể che giấu được nụ cười. Anh ngả đầu ra sau, cảm thấy đến không khí cũng thật ngọt ngào.

“Tại sao lại lừa anh? “

Sở Điềm khoanh chân trên ghế, như đang tập yoga: “Thuận miệng nói thôi, ai bảo anh tin.”

Xì, lại bắt đầu chơi xấu.

Hoắc Phong nghiêng đầu nhìn cô, cánh tay đặt trên lưng ghế sau lưng cô, khi gió thổi, mái tóc ngắn của cô quét qua cánh tay anh, ngưa ngứa.

“Mấy năm qua em sống thế nào?”

Tay Sở Điềm đặt cạnh hai chân, nắm chặt lấy gấu quần mình: “Không tốt lắm.” Nói xong, cô quay sang nhìn anh: “Anh có thể bắt đầu cảm thấy có lỗi rồi đó.”

Trái tim của Hoắc Phong bị bóp nghẹn, im lặng một lúc: “Anh xin lỗi.”

Tay Sở Điềm khựng lại: “Tôi đùa thôi.”

Điện thoại reo, là của Sở Điềm, cô nghe máy: “A lô mẹ.”

Xung quanh rất yên tĩnh, giọng nói trong điện thoại truyện đến rất rõ ràng: “Tiểu Điềm, con đã thêm wechat của người lần trước mẹ gửi con chưa?”

Sở Điềm cúi đầu, vô thức nhỏ giọng: “Mẹ ơi, con đang ở bên ngoài, lát nữa nói sau nhé.”

Trong điện thoại quát lên: “Có phải con lại không chịu thêm không? Con muốn chọc tức mẹ à? Bây giờ không dễ gì tìm được một người có điều kiện tốt như vậy đâu, con lại không chịu nghe lời. Haizz, sao muộn thế này rồi mà con còn ở bên ngoài, đi một mình à?”

“Không, con đi với… bạn, con sẽ về ngay thôi.”

“Bạn bè? Nam hay nữ?”

Sở Điềm sốt ruột: “Bạn bình thường thôi ạ, con cúp máy đây, điện thoại hết pin rồi.” Ngay khi cúp điện thoại, Hoắc Phong liền hỏi: “Dì à?”

Kỷ Thư Mạn đã từng gặp Hoắc Phong. Đó là vào kỳ nghỉ đông năm ba, hai người đều phải trở về nhà. Mặc dù ở cùng thành phố, nhưng họ lại cách nhau đến mấy khu, không giống như khi ở trường, có thể gặp nhau mỗi ngày. Một ngày nọ, Hoắc Phong lên cơn, đột nhiên nhớ cô không chịu được, vì vậy đã lẻn đến nhà cô để tìm cô. Kết quả khi hai người đang ôm nhau quay vòng vòng ở tầng dưới thì bị Kỷ Thư Mạn bắt gặp, thế là con rể ngốc phải gặp cha mẹ vợ sớm.

Kỷ Thư Mạn cũng khá hài lòng với Hoắc Phong. Chàng trai trẻ ngoại hình đẹp, lịch sự lễ phép, đối xử tốt với con gái mình, gia đình có điều kiện. Vốn cứ tưởng hai đứa trẻ sẽ có kết quả tốt, ai ngờ, năm sau, thằng nhóc này lại bỏ rơi con gái của bà.

Khoảng thời gian đó, bà chỉ ước rằng mình có thể bắt tên Hoắc Phong kia về chém ba ngàn nhát, đến tận giờ nhắc tới anh bà vẫn còn tức giận.

Cổ họng của Hoắc Phong hơi ngứa, anh ho vài tiếng: “Chắc dì giận anh lắm nhỉ? “

Sở Điềm đứng dậy: “Anh cho rằng mình là ai, mẹ tôi đã quên mất anh là ai từ lâu rồi. Quay về thôi, tôi buồn ngủ.”

Hai người quay về phòng, Hoắc Phong đưa Sở Điềm đến cửa phòng, Sở Điềm mở cửa rồi nói: “Anh đợi tôi một lát.” Cô đi vào trong hai phút, khi trở ra thì đưa cho anh hai hộp thuốc, một hộp trị cảm mạo, một hộp trị cảm lạnh.

“Đừng lây cho Trịnh Đồ.” Cô nhét thuốc vào tay Hoắc Phong rồi nhanh chóng đóng cửa lại, dựa vào ván cửa, xoa xoa trái tim mình, thở phào nhẹ nhõm.

Suýt chút nữa đã không khống chế được rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện