Buông Cô Ấy Ra Để Tôi Đến

Chương 7


trước sau

Sở Điềm lườm anh, không nói lời nào mà quay người bỏ đi.

Hoắc Phong giống như một đứa bé phạm lỗi, lặng thinh như sao cô.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Hoắc Phong vừa định gọi cô, thì bỗng dưng có một người chạy tới kéo cánh tay anh, “Thế nào rồi? Không sao chứ?”

Hoắc Phong nhìn qua, là Bạch Âm, bartender ở Quang Âm.

Bạch Âm rất lo lắng cho anh, đã đợi ở ngoài đồn cảnh sát suốt, Hoắc Phong nhìn theo Sở Điềm, cô chẳng thèm quay đầu lại đã đi rất xa rồi.

Hoắc Phong hơi nóng vội, gỡ tay Bạch Âm ra: “Tôi không sao, cô về trước đi.”

“Hoắc Phong.”

Bạch Âm không phải là người giấu giếm tình cảm trong lòng, từ ngày đầu tiên Hoắc Phong đến quán bar, cô ấy đã thích Hoắc phong, vẫn luôn quan tâm chăm sóc anh. Nhưng anh có vẻ là người rất lạnh lùng, chưa bao giờ liếc nhìn cô ấy. Người tha phương đi làm công trong lòng vốn cô đơn, thích ai thì sẽ bày tỏ thẳng thắn, chứ không có thời gian và công sức bồi dưỡng tình cảm.

“Tôi thích anh, anh không cảm thấy sao? Cớ sao lại lạnh nhạt với tôi như vậy?”

Thấy bóng dáng Sở Điềm khuất hẳn, Hoắc Phong chán nản xoa mạnh lên mặt mình, hít vào một hơi, quay sang Bạch Âm. Cô ấy đang bướng bỉnh chờ câu trả lời của anh.

Anh im lặng một lúc, không muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng càng không muốn để cô ấy ôm hi vọng gì: “Xin lỗi, tôi có người thương rồi.”

Suy nghĩ một lúc anh lại nói tiếp: “Cô về nói với quản lý giúp tôi một tiếng, tôi sẽ không đến làm việc nữa, cũng không cần tiền lương trong khoảng thời gian qua. Những ngày này đã gây không ít phiền phức cho anh ấy, nhắn với anh ấy rằng tôi xin lỗi.”

Nói xong, anh xoay người chạy theo hướng Sở Điềm bỏ đi, cũng không buồn quay đầu lại. 

Bạch Âm cúi đầu, nước mắt lưng tròng, nhưng cô nàng cứng rắn không để ở chạy xuống.

Hoắc Phong chạy vài trăm mét, mãi đến một ngã tư đường, anh bấm hông thở dốc, nhìn ngó xung quanh, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cô.

Anh buồn bực đấm vai cú vào không khí, khó chịu xoa đầu thật mạnh, vẫn chưa hết bực, anh lại quay đầu định tìm cái gì đó để đá, bỗng dưng nhìn thấy Sở Điềm đứng sau lên anh, một tay cầm túi tài liệu, tay kia cầm một túi ni lông.

“Qua đây.” Sở Điềm lạnh nhạt gọi anh.  

Hoắc Phong vô thức bước qua, ngồi xuống băng ghế dài ven đường với cô.

Sở Điềm mở túi ni lông ra, bên trong là mấy thứ linh tinh, nào băng keo cá, vải gạt, và một oxy già nhỏ.

“Đừng nhúc nhích, tôi bôi thuốc cho anh.”

Hoắc Phong ngoan ngoãn ngồi yên, mặc cho cô mân mê gương mặt mình, nhìn cô từ cự ly gần. 

Hôm nay Sở Điềm cột kiểu tóc đuôi gà đơn giản, vài lọn tóc dứt bên tai, gọn gàng thoải mái, trang điểm nhẹ, cổ và tay không đeo nhiều trang sức, tất cả đều tôn lên vẻ đẹp của cô.

Hoắc Phong tham lam hi vọng thời gian có thể để dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này. 

Trước tiên, Sở Điềm thấm oxy già vào bông gòn, khử trùng vết thương trên mặt anh, cẩn thận không để sót chỗ nào.

Hoắc Phong nhìn thẳng vào mắt cô, chỗ vừa nãy bị đánh trúng còn hơi xanh xanh: “Có đau không?”

Sở Điềm đưa tay xoa nhẹ một cái: “Không.” Lại hỏi anh: “Tại sao lại đánh nhau.”

Cô nhích lại gần sát trùng miệng vết thương cho anh, tim Hoắc Phong đập thình thịch, cổ họng không ngừng chuyển động: “Không tại sao cả, thấy bọn họ chướng mắt thôi.”

Vẫn trả lời như lúc ở đồn cảnh sát.

“Anh là trẻ con à? Thấy không vừa mắt là đánh sao?”

Sở Điềm lườm anh một cái, cúi đầu xé một miếng băng keo cá nhân, dán lên vết thương ở trên lông mày bên phải của anh: “Có bị ngu không vậy, hồi đi học đánh nhau nhiều như vậy mà giờ đã quên mất quy tắc đánh nhau rồi à? Không thể ra tay trước, anh mà ra tay trước thì có lý cũng thành đuối lý.”

Hoắc Phong ngẩn ngơ nhìn cô, nhớ lại trước kia, tuy lúc đó Sở Điềm cũng quản anh, không cho anh đánh nhau, nhưng khi người khác chủ động đặt điều gây sự, cô cũng sẽ tuyệt đối không nương tay, tuyệt đối không để Hoắc Phong chịu thiệt.

Sở Điềm không hỏi lý do nữa, cô biết Hoắc Phong không bao giờ vô cớ đánh người.

Xử lý xong vết thương, Sở Điềm đưa túi tài liệu cho anh. Hoắc Phong nghi hoặc nhận lấy mở ra, rồi ngẩng đầu hỏi: “Sao em có thứ này?”

“Có phải anh đắt tội với người ta không, tài liệu bị vứt đi hết, tôi thấy nên nhặt về.” Sở Điềm cuối đầu thu dọn đồ đạc.

Hoắc Phong không ừ hử gì.

Sở Điềm cũng không vạch trần, chỉ nghiêm túc hỏi anh: “Hoắc Phong, tại sao anh lại đến Đế Đô?”

Hoắc Phong nhìn cô, đôi mắt của cô bị ánh đèn vàng nhạt bao phủ, tỏa sáng trong bóng đêm, hệt như trước kia, không có chút tạp chất nào.

Thấy anh không nói lời nào, trong lòng Sở Điềm hơi thất vọng, cột túi ni lông lại nhét vào ngực anh: “Tôi về đây.”

Hoắc Phong đứng lên: “Anh đưa em về.”

“Không cần. Tôi đón xe.”

Sở Điềm kéo dây túi xách hơi trượt xuống đầu vai lên, bước ra ven đường đưa tay đón taxi.

Chiếc taxi chạy đi, Hoắc Phong cầm túi tài liệu và túi thuốc Sở Điềm mua cho mình, quay đầu nhìn theo chiếc taxi chở cô, vẫn không yên lòng, nên lập tức đón một chiếc taxi khác.

“Bác tài, chạy theo chiếc taxi bảng số 363 giúp cháu.” 

Tài xế là một người đàn ông trung niên, đánh tay lái cười ha ha: “Chàng trai, theo dõi bạn gái à?” 

Hoắc Phong khoát cánh tay lên bệ cửa sổ: “Không phải.”

“Cậu làm người ta giận nên người ta không chịu đi với cậu chứ gì.” Chú tài xế tám chuyện.

Hoắc Phong lời giải thích: “Vâng.” Cũng xem như là thế thật.

Có lẽ chú tài xế hôm nay kiếm không được nhiều lắm, không có người trò chuyện rảnh đến phát hoảng, nên kéo lấy anh không tha: “Không phải tôi nói cậu chứ chàng trai à, phụ nữ là để cưng chiều, sao cậu chọc tức người ta làm gì chứ?”

“Bà xã tôi mà giận thì tôi sẽ moi hết quỹ đen ra nộp, xin tha ngay.” 

Hoắc Phong nhịn không được bật cười, đây mà gọi là cưng chiều đó ư?!

“Kết hôn chưa? Đó là bạn gái hay vợ cậu thế?”

Hoắc Phong liếm môi đáp: “Vợ.” Dù sao chú ấy cũng không biết gì, cứ thỏa mãn hư vinh một lúc đi.

Taxi nhanh chóng đến trước tiểu khu nhà Sở Điềm, chú tài xế dừng lại cách đó không xa, ra vẻ cha hiền bảo: “Lẹ đi lẹ đi, để lát nữa khóa cửa là cậu khỏi vào nhà luôn đó.”

Hoắc Phong mỉm cười đưa một trăm đồng: “Cảm ơn chú, không cần thối lại.”

Không
hiểu tại sao tâm trạng lại tốt hơn Hoắc Phong bước theo sau Sở Điềm, thấy cô bước vào một tòa nhà cao tầng, anh ngước lên đợi một lúc, cửa sổ của một căn hộ trên tầng tám sáng đèn, anh mừng thầm, nhưng cách vài giây sau, một căn ở tầng sáu cũng sáng lên.

Đ.ệch, rốt cuộc là căn nào mới đúng?

Hoắc Phong đến bên chiếc ghế gỗ ở tầng dưới ngồi xuống, hai tay khoát trên hai bên lưng ghế, chân vắt chéo, ngửa cổ nhìn lên một lúc lâu, sau đó đứng dậy đến quán bar.  

Không muốn vào đó, nên anh gọi cho người quen, nhờ mang cây ghita ra giúp, sau đó tạm biệt cậu ta.

“Anh Phong, anh không đi làm nữa thật à?” Cậu nhóc có vẻ rất luyến tiếc.

Hoắc Phong đeo cây ghita lên: “Ừa.”  

“Em vừa thấy Bạch Âm về, còn khóc nữa, chẳng phải chị ấy theo anh đến đồn cảnh sát sao? Không có gì chứ?”

Hoắc Phong vỗ vai cậu ta: “Không có gì cả đâu, cô ấy nhát gan nên sợ thôi, chăm sóc cho chị Âm của cậu đi nhé.”

“Em biết rồi anh Phong.”

Hoắc Phong đeo ghi-ta lên, tay thì cầm túi tài liệu và túi thuoovs, bắt xe về nhà.

Vừa vào nhà, Hoắc Phong đã ngã người xuống sofa, nằm sấp mặt xụi lơ một lúc lâu thì đột nhiên giật bắn dậy, lấy điện thoại ra, mở wechat lên, trên màn hình vẫn đang hiển thị thông tin của bạn mới.

Từ khi lưu số điện thoại của cô, tài khoản này đã tự động được đề xuất, hỏi anh có muốn thêm bạn hay không. Anh vẫn luôn do dự, hôm nay không biết tại sao cứ có thôi thuc muốn thêm.

Anh nhắm mắt làm liều chọn xin thêm bạn, sau đó ném điện thoại đi thật xa, còn mình ngồi ở một gốc sofa, mở bừa một trên tivi lên.

Sở Điềm đã tắm xong, đang nằm trên giường gọi video với mẹ.

Trên cả màn hình điện thoại là gương mặt phóng to của Kỹ Thư Mạn: “Đừng qua quýt lấy lệ với mẹ, mẹ đã gửi số điện thoại người của con cho người ta rồi, con đừng có giả chết như trước, mẹ mua vé đến đế đô ngày đó.” 

Sở Điềm ngồi bật dậy từ trên giường: “Mẹ! Tại sao không có sự đồng ý của con mà mẹ lại gửi thông tin liên lạc của con cho người ta. Đây là đời tư của con mà.”

Đầu kia điện thoại cao rộng hơn: “Đời tư cái gì chứ? Con đã hai mươi sáu tuổi rồi, cứ lề mề nữa thì thành gái lỡ thì mất, đến lúc đó xinh đẹp có có tác dụng gì nữa?” Sau đó, bà hạ giọng: “Trước kia nếu không tại thằng nhóc Hoắc Phong làm lỡ nhiều năm…”

“Mẹ!” Sở Điềm không thích nghe vậy.

Năm nó lúc thất tình, trước khi tốt nghiệp Sở Điềm cứ ru rú trong nhà, ngay cả cửa phòng cũng đóng chặt, làm mẹ cô cũng đau lòng theo.

Nghe lại, Kỹ Thư Mạn mới dịu giọng lại: “Được rồi, dù sao mẹ cũng đã nói với người ta, có thêm bạn hay không là tùy con.”

Sở Điềm thở dài: “Con biết rồi.”

Kết thúc video, Sở Điềm soát wechat, thấy có một lời mời kết bạn mới, cô cứ tưởng là người nọ, vừa bấm vào nhìn thì thấy, biệt danh: F, tên ghi chú: Khốn Khiếp.

Cô do dự một lúc rồi vẫn chọn đồng ý.

Màn hình điện thoại dừng lại ở khung hội thoại, vài phút sau vẫn không có động tĩnh gì. Sở Điềm định tắt khung hội thoại thì đột nhiên có một đoạn video dài 58 giây xuất hiện, sau đó là một dòng chữ: Bài hát mới, em nghe giúp anh nhé.

Sở Điềm trở mình nằm xuống, ôm gối vào lòng, đắp chăn rồi ấn phát video. Trong video là một người đàn ông ngồi trên ghế sofa, tay cầm cây đàn guitar, vừa đàn vừa ngân nga một ca khúc, không lộ mặt, không thấy chân, chỉ có phần thân với cây guitar. Chắc là quay ở nhà nên anh mặc rất ít, cơ bụng săn chắc như ẩn như hiện dưới lớp áo thun ba lỗ xám.

Vừa nhìn đã biết là Hoắc Phong.

Chắc là đang ngồi trên sofa tự quay bằng điện thoại.

Giai điệu nhanh mà nhẹ, vừa nghe đã biết là phong cách của anh. Anh rất thích kiểu nhạc nhẹ nhàng thế này, như một câu chuyện, mang cảm giác rất êm ả.

Không hề giống tính cách của anh. Sở Điềm thuộc kiểu con trai đẹp trai nam tính, năng động ham chơi, nhưng ngay khi ôm đàn guitar trên tay là sẽ trở thành một anh chàng dịu dàng ấm áp. Sau khi gặp lại, tính cách của anh có vẻ đã trầm ổn hơn, có lẽ do ảnh hưởng của chuyện gia đình.

Sở Điềm nghe đi nghe lại mấy lần, suy nghĩ một chút rồi trả lời: Đã nghe xong, cũng được.

Lập tức có tin nhắn gửi tới: Vậy để anh sửa lại.

Năm xưa lúc đi học cầm Sở Điềm nói cũng được thì có nghĩa là còn có chỗ cần chỉnh sửa, Hoắc Phong sẽ sửa cho đến khi cô nói hay rồi mới thôi.

Hai chữ ‘hay rồi’ có vẻ không chuyên nghiệp gì cả, nhưng đối với Hoắc Phong đó là lời khen của Sở Điềm dành cho anh, mỗi lần Sở Điềm nói hay rồi đều sẽ hôn lên má anh một cái, khen anh: “Anh thật lợi hại.”

Hoắc Phong thuận thế ôm chầm lấy cô, hôn lên môi cô một cái, sau đó cười xấu xa nói bên tai cô: “Chuyện khác anh cũng rất lợi hại.” 

Lần nào Sở Điềm cũng ngắt nhéo mắng anh lưu manh, vì thế Hoắc Phong sẽ lập tức làm một vài chuyện để chứng minh cô mắng đúng.

Thật sự rất lợi hại đấy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện