Đời trước An Phong không mang ô, bản thân cũng lấy lý do như vậy đứng cạnh hắn mấy giờ đồng hồ.
Thượng Lâm cởi áo khoác đưa cho Mạc Gia Kỳ, cô cũng không ngại khoác hờ lên vai.
Chủ tớ bọn họ tìm chỗ ngồi đợi, được một lúc đã có người đến tìm.
Người này không ai khác ngoài An Phong, hắn đứng nói: “Cô phụ trách tìm tài liệu, phần còn lại tôi sẽ làm.”
Mạc Gia Kỳ tự dưng lại trấn tĩnh hơn tình thường: “Được, làm xong powerpoint thì gửi cho tôi.”
Chuyện đã nói xong cô không lôi kéo người ở lại, An Phong cũng rời đi ngay sau đó.
Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu khi lựa chọn rời đi, cuộc trò chuyện lúc nãy giống như một người cao quý nhìn xuống thường dân, mặc dù tình huống lúc nãy là hắn đứng, khí chất Mạc Gia Kỳ tỏa ra lấn áp tất cả xung quanh, không ngoại trừ ai.
Mạc Gia Kỳ luôn bám theo hắn, hôm nay hành động biết giữ chừng mực, lời nói ra rất nghiêm túc không có nửa lời trêu chọc.
Đáng lý bản thân nên cảm thấy vui mừng, vậy mà An Phong lại không hề vui vẻ một chút nào.
Cảm giác như bị vứt bỏ trong quá khứ vậy, tỏ ra cần hắn bây giờ nói không quan tâm liền không quan tâm.
“An Phong, anh ở chỗ này sao?” Lạc Lạc vui mừng nói.
Trong tiềm thức của hắn, cô gái Lạc Lạc luôn đi bên cạnh Mạc Gia Kỳ có vẻ tốt lành hơn, lời nói ra lúc nào cũng nhẹ nhàng, so với năng lực của hắn nếu cùng Lạc Lạc cũng không bị nói là trèo cao, bám váy phụ nữ.
“Cô tìm tôi có việc gì sao?”
Lạc Lạc đưa chiếc ô đến trước mặt: “Anh có thể giúp em đưa chiếc ô này cho Kỳ Kỳ không, cô ấy đang giận dỗi.
Đừng nói là em đưa, cầu xin anh đó.”
Nhìn thái độ thành khẩn của cô ta muốn từ chối cũng không được.
Hắn nhận lấy chiếc ô, trở về địa điểm lúc nãy, bỏ lỡ khoảnh khắc xem Lạc Lạc trầm mặc tỏ thái độ.
Cô ta muốn Mạc Gia Kỳ hiểu rằng An Phong thực sự có chút gì đó đáp lại tình cảm, mọi chuyện sẽ trở lại đường ray, cô vẫn làm trò cười cho mọi người giải trí.
Hắn quay lại đã thấy Mạc Gia Kỳ tựa vào vai Thượng Lâm thiếp đi, anh đang bận xem lại thời khóa biểu và một số lịch trình của cô chủ, không muốn hỏi thử xem An Phong đến là có việc gì.
Hắn cứ đứng đó mãi không đi, thách thức sự kiên nhẫn của đối phương, An Phong hạ quyết tâm hỏi: “Anh là vệ sĩ của cô ta?”
Thượng Lâm không có nghĩa vụ phải trả lời, vậy thì để Mạc Gia Kỳ trả lời thay: “Đúng vậy, nhà tôi có thanh toán lương cho anh ấy đường hoàng.”
Cô chớp chớp mắt hỏi lại: “Anh còn việc gì quên chưa nói sao?”
An Phong đưa chiếc ô đến trước mặt không nói thêm lời nào, Mạc Gia Kỳ ngơ ngác: “Cho tôi sao?”
Không thấy động tĩnh gì, cô chỉ