Cậu ta nghe xong câu nói vừa rồi thiếu chút nữa là quên việc bản thân phải hít thở, trong tư tưởng của Mạc tiểu thư công việc của Hàn Nhiên là nghĩa vụ phải làm, bởi vì nhà cô đã trả tiền để cậu làm việc đấy.
“Bệnh nặng lắm rồi.” Hàn Nhiên run rẩy lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể.
Thượng Lâm tránh đi một lúc.
Nhiệt độ cơ thể của Mạc Gia Kỳ có cao hơn bình thường, ngoài ra không có vấn đề gì, Hàn Nhiên kê một số loại thuốc rồi rời đi ngay, cô biết chắc cậu ta sẽ về báo với Tùy Liên liền dặn dò trước.
“Anh đừng có nói lại với phu nhân về bệnh tình của tôi, dù sao nó cũng không nghiêm trọng mà đúng chứ?”
Hàn Nhiên gật đầu nói: “Yên tâm, cô ngoan như vậy tôi sao nỡ mách lẻo.
Nhớ uống thuốc đúng giờ và đừng bỏ bữa, dì Lý sẽ báo lại biểu hiện của cô cho tôi biết.”
Mạc Gia Kỳ cũng gật đầu đồng ý giao kèo lần này.
Một ngày ba bữa ăn, thuốc uống đầy đủ.
Trôi qua hai ngày cô đã tươi tỉnh trở lại, khí sắc rất tốt.
Mạc Gia Kỳ chăm chú đọc quyển sách từ lâu đã đóng bụi trên kệ, do vị trí ngồi gần cửa sổ nên có thể dễ dàng thấy được chiếc xe đắt tiền của phu nhân nhà họ Mạc.
Trong lòng dấy lên cảm giác không tốt lành chút nào, cô lập tức xuống nhà đón Túy Liên.
Bà ta bước xuống xe trên tay cầm bó hoa, tiện tay đưa qua cho dì Lý.
“Người đến đây có việc gì sao? Mấy ngày nữa con đã định về rồi.”
Bà ta không nói vội bước thẳng vào nhà, ngồi xuống sofa, không khí trở nên căng thẳng vạn phần.
Những lúc Túy Liên im lặng còn đáng sợ hơn Mạc Gia Uy.
Bà ta trầm tĩnh hỏi: “Đã khỏe chưa? Tại sao lại muốn giấu chúng ta?”
Thượng Lâm và Hàn Nhiên không nói lý nào Túy Liên lại biết, cô chọn cách tin tưởng Thượng Lâm chỉ mắng vị bác sĩ nào đó.
“Cảm nhẹ, con không muốn mọi người lo lắng.”
“Ta cảm thấy từ khi bị bắt cóc con luôn tìm cách dỗ ngọt chúng ta, chỉ trách hai lão già bị con dắt mũi.”
Mạc Gia Kỳ nào dám làm như vậy, cô nhẹ giọng nói: “Thật sự không muốn làm hai người lo lắng.”
“Vậy đến khi chết cũng không báo chúng ta một tiếng?”
Câu nói đâm sâu vào trái tim đang bình ổn đập nhịp nhàng, cô chỉ đành cúi đầu ấm ức, một câu cãi lại cũng không nói ra khỏi miệng.
Túy Liên càng khẳng định được sự thay đổi đang diễn ra, nhìn thấy dáng vẻ đó bà ta đau xót nhiều hơn là tức giận.
Túy Liên tiếp tục nói: “Nhất định không có lần sau, chuyện này ba con vẫn chưa biết.”
Chỉ là một cơn sốt bình thường, nó còn nhẹ hơn vụ tai nạn mà đứa bé kia gặp phải, Thượng Lâm không hiểu được sự nuông chiều của người giàu có.
Anh làm đúng bổn phận và trách nhiệm của mình, ngoài ra không muốn quan tâm cô chủ nhỏ đang đau buồn hay ấm ức điều gì.
Túy Liên ở lại nguyên ngày hôm đó, công việc không quan trọng bằng con cái đó là