An Phong ngồi ở dãy phía trước thuận lợi quan sát được tất cả mọi thứ, ngày hôm đó hình như trách lầm cô rồi.
Hắn định nhắn tin cho người ta nhưng lại không đủ can đảm, loại người không có một xu dính túi, gia cảnh tầm thường, được chấp nhận lời mời kết bạn là một loại vinh dự, còn việc chủ động nhắn tin nó nằm ở đẳng cấp khác.
Mạc Gia Kỳ ngẩn ngơ cả buổi học, chuyện này cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, mà có cũng không định làm lớn như vậy.
Nguyệt Nhi chơi một vố lớn sợ rằng Lạc Lạc cong đuôi thu mình, cô vẫn còn muốn gặp mặt cô ta hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, sao lại đón Yên Hải Bình đi.
Vài ngày sau đúng như dự đoán, Lạc Lạc đang tránh mặt cô, nhưng có một luồng gió khác dập đi tin đồn về cái người bí ẩn trong đoạn tin nhắn được phát tán.
Mạc Gia Kỳ ngồi ở tiệm cafe, chỉ mỗi Thượng Lâm gọi đồ uống.
Cô lấy trong gặp ra thức uống yêu thích đợi An Phong đến sửa bài, ngày thuyết trình cũng gần đến nơi.
“Mày biết gì chưa, Mạc chảnh chọe gây tai nạn vào mấy ngày trước đấy.”
“Thật sao? Tao không thấy tin tức gì cả.”
“Nhà nó giàu che đậy là chuyện nhỏ.”
“Thật khốn nạn.”
Trong lòng Mạc Gia Kỳ tự hỏi, nhân vật chính trong câu chuyện bọn họ nói không phải là cô , đúng không?
Thượng Lâm ngồi bên cạnh cũng nghe rõ, cảm thấy chuyện hoang đường gì cũng có thể xảy ra.
Anh hít sâu một hơi nói với Mạc Gia Kỳ: “Tôi đi vệ sinh."
Cô gật đầu đồng ý.
Những lời thóa mạ vẫn tiếp tục văng vẳng bên tai.
“Người nhà nạn nhân chắc chắn đau khổ lắm, con người giàu có đúng là ganh tỵ mà.”
“Ngày hôm trước còn lộ đoạn tin nhắn, nội dung là muốn hạ bệ Mạc Gia Kỳ, tao thấy là cô ta tự biên tự diễn thì đúng hơn.”
“Tao cũng nghĩ giống mày, nếu suy luận theo cách đó thì cô ta đang tìm cách khiến An Phong tăng độ hảo cảm lên.”
Mạc Gia Kỳ lặp đi lặp lại trong đầu rằng cô lười quản, miệng là của bọn họ không được oán trách, sống hai đời nên lương thiện một chút, đang kìm nén lại thấy hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Lạc Lạc một mạch đi thẳng đến chỗ cô đang ngồi, sự trốn tránh bao nhiêu lâu nay dường như biến mất, chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mạc Gia Kỳ tự hỏi cô ta đem theo sự chuẩn bị mà đến hay tiếp tục đeo lớp mặt nạ của người bạn thân đây?
Cô nghiêng đầu hỏi: “Lâu rồi không gặp, đúng lúc tớ có chuyện cần nói với cậu.”
Dáng ngồi tao nhã cô học từ Túy Liên, thái độ dửng dưng được Mạc Gia Uy ngày đêm truyền cho.
Một cô chủ nhỏ uy quyền, tuy ngồi nhưng thái độ của cô chẳng bao giờ thấp hơn người khác.
Lạc Lạc đứng bất động, cô không hiểu đối phương đang đợi chờ điều gì.
Chỉ một lát sau cô ta tự cầm lấy tách cafe của Thượng Lâm hất lên người, tiếp theo ngã xuống mặt sàn.
“Gia Kỳ, tớ… không phải tớ, thật đó, cậu tin tớ đi mà.”
Mạc Gia Kỳ nghiêng đầu mất vài giây để nhìn xem màn kịch này nên chấm trên thang điểm nào.
Cô đứng dậy, tầm nhìn cũng trở nên cao hơn, đôi mắt trở nên sắc bén nhìn xuống như nhìn chính con mồi của mình.
Rồi lại một biến cố nữa xảy đến khiến Mạc Gia Kỳ không kịp trở tay, người phụ nữ lớn hơn cô vài ba tuổi đột nhiên tiến đến, thẳng tay giáng xuống cái tát đau điếng.
Thượng Lâm chạy đến không kịp, chỉ có thể đưa lưng chắn trước mặt cô.
Anh phẫn nộ nói: “Xin giữ chừng mực, còn động tay động chân tôi sẽ không bỏ qua."
Người phụ với đôi mắt xếch lên, cao giọng: “Cậu làm gì được tôi? Nói cho cậu biết tôi là vị hôn thê của Yên Xích.
Cậu muốn ra tay đánh phụ nữ sao, cứ việc.”
Cái tên đến Mạc Gia Kỳ còn chưa nghe lấy gì Thượng Lâm hiểu.
Gò má cô ửng đỏ do cái tát vừa rồi, lực tay không bằng Túy Liên nên chỉ rát nhẹ, nói là nhẹ nhưng vẫn đau một lúc.
Thượng Lâm không thể đánh phụ nữ, Mạc Gia Kỳ biết rõ điều đó.
Cô dựa vào gì sao? Dựa vào tính cách của anh, dựa vào cái cách anh chắn trước mặt cô, nếu đối phương là nam anh sớm đã khống chế rồi.
Một nhân vật nữa không xếp vào loại tầm cỡ, trực tiếp chạy đến đấm thẳng vào mặt người phụ nữ kia trước sự ngỡ ngàng của Thượng Lâm và Mạc Gia Kỳ.
“Anh tôi không được nhưng tôi thì không có vấn đề gì đâu.” Thượng Thiên Thiên cáu gắt tiếp tục nói “Rõ ràng chị ta tự biên tự diễn, bà cô lấy lý do gì để ức hiếp chị ấy chứ?”
“Ranh con?” Người phụ nữ ôm mặt oán hận trừng Thượng Thiên Thiên.
Con bé này làm Mạc Gia Kỳ xém chút cảm động phát khóc, thì ra vẫn còn nhiều người bảo vệ cô.
Thượng Lâm ngạc nhiên hỏi: “Em làm gì ở đây, mau tránh sang một bên.”
Bọn họ làm loạn trong quán của người ta, xung quanh hóng chuyện cũng không ích.
Lạc Lạc run rẩy nép sau người phụ nữ.
Cô ta tỏ vẻ sợ hãi, kéo tay áo của người kia nói: “Chị không cần vì em mà vướng vào rắc rối này đâu, là em không đủ để Kỳ Kỳ tin tưởng.”
Người phụ nữ lặp tức phản bác: “Có gì phải sợ chứ? Chúng ta không sai, còn im lặng người ta lại trèo lên đầu.”
Mạc Gia Kỳ nghe xong nhếch mép cười, quyết định đưa ra có vẻ vội nhưng so với thực tế nó có hơi muộn.
Cô bình thản nói: “Tớ muốn làm rõ với cậu vậy mà cậu lại ra tay trước, muốn đối đầu đúng không? Thế cũng tốt, hôm nay cố gắng ghi nhớ từng cử chỉ hành động sau này cũng cấm cậu lôi cái mác nhà tớ có giàu ra để nói chuyện.”
Từ khi trùng sinh, cô vẫn còn vui mừng vì sự sống lại