Chiếc xe chạy phía trước khiến cô dấy lên cảm giác thân thuộc, nhìn đến biển số thì không còn nghi ngờ gì nữa.
“Chậm lại, theo dõi chiếc xe phía trước.”
Tạ Dương Tiễn nghe lệnh giảm chân ga, duy trì khoảng cách an toàn với chiếc xe phía trước.
Đến khi chiếc xe dừng lại, bọn họ cũng dừng.
Yên Hải Bình bước xuống từ xe của Lạc Lạc, điều này nằm trong dự đoán.
Việc tiếp theo khiến người ta cảm thấy thú vị hơn nhiều, người phụ nữ hôm qua đứng trước cổng nhà đón bọn họ.
Mạc Gia Kỳ nhìn lại đồng hồ chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào lớp, cô yên tĩnh quan sát ba người bọn họ nói nói cười cười.
Để ý mới thấy Lạc Lạc ngày hôm nay không có ý định đi học thì phải.
Gương mặt của Tiểu Bình hình như không được vui vẻ cho lắm, cứ ủ rũ mãi.
Trong lòng một chút khó chịu mặc nhiên không hề có ý định sẽ nổi lên cơn thịnh nộ, hoặc ganh tỵ đòi lại vị trí mà Lạc Lạc đang đứng, người bị che mắt thì cứ để bọn họ suốt đời này lầm đường lạc lối.
Tạ Dương Tiễn nhìn thấy diễn cảnh phía trước, trầm lặng hỏi: “Cô chủ, sắp đến giờ rồi.”
“Xuất phát đi.”
Tạ Dương Tiễn khởi động xe chạy thẳng đến trường, ngày hôm nay diễn ra một cách suông sẻ, Lạc Lạc không đến trường, không phải đụng mặt An Phong.
Người ta hay nói yên bình trước cơn bão, chính là cảm giác này đây, ngoại trừ một số lời mỉa mai, lời đồn vô căn cứ về vụ tai nạn nào đó.
Tại cửa hàng tiện lợi gần nhà của Thượng Thiên Thiên.
Con bé vừa đi học về, định mua một số thứ nấu bữa trưa cho bản thân, đem đến bệnh viện thăm Thượng Dao.
Thanh toán xong túi tiền xẹp một ít, nhưng không sao Mạc chủ tịch tài trợ số tiền có trong tài khoản vẫn đủ dùng hết năm.
Bước ra khỏi cửa đi dọc theo con hẻm bị một đám người chặn đường, hôm nay trời nắng gắt nên ít người qua lại vào giờ này.
“Các anh chặn đường tôi sao?” Con bé nhướng mày hỏi “Xác định không nhầm người chứ?”
Đám người kia không nói lời dư thừa, vết thương trên mặt ngày hôm qua Thượng Lâm để lại vẫn còn rất thê thảm.
Bọn chúng quyết rửa hận, không còn vì tiền mà làm việc là mối thù nhất định phải trả, trả lại gấp đôi.
Thượng Thiên Thiên lui hai bước, đặt túi thức ăn và cặp sách xuống.
“Tao xác nhận là bọn mày đánh trước đấy.”
Cả hai lao vào đánh nhau, ánh mắt của bọn côn đồ tóe ra tia lửa tức giận.
Thượng Thiên Thiên trái ngược giữ tâm thế chơi đùa, đánh người đến thỏa thích.
Đánh đến một đám ngã như rạ, máu tí tách rơi xuống từ nắm đấm của Thượng Thiên Thiên.
Con bé giũ giũ để máu chảy xuống hết, đi đến nhặt cặp sách và túi đồ lên.
Bước lên tay của tên đánh hăng nhất, vô cùng thỏa mãn.
Trở về căn nhà không tính là rộng, Thượng Thiên Thiên lập tức nhắn tin với anh trai.
Mạc Gia Kỳ xong buổi học đang ngồi trên xe của Tạ Dương Tiễn, tiếng chuông báo của điện thoại quá đỗi quen thuộc cô liền nhầm lẫn rằng đó là của bản thân.
“Anh biết chuyện gì vừa xảy ra không? Một đám chặn đường ở hẻm, rất động.”
Thượng Thiên Thiên còn kèm theo icon sợ hãi, cô đọc xong thì phát hoảng vì tự tiện đọc tin nhắn của người ta.
Cô vội nhắn lại: “Chị đang dùng điện thoại của anh trai em, không cẩn thận xem tin nhắn, thật xin lỗi.
Em có bị thương không? Cho chị địa chỉ, sẽ lập tức đến đó.”
Con bé cười tủm tỉm nhưng tự trấn tĩnh bản thân không được nghĩ nhiều, lập tức nhắn lại: “Em hoàn toàn khỏe mạnh chị không cần lo lắng, bậc thang dẫn lên nhà em rất nhiều sợ rằng chị sẽ mệt.”
Giờ về nhà cũng không còn chuyện gì để làm, kế hoạch đáp trả Lạc Lạc đã lên được một nửa cô muốn đi đây đi đó cho khuây khỏa.
Mạc Gia Kỳ thoải mái gõ tin nhắn: “Chị cũng rất khỏe.”
Cô đi theo địa chỉ mà Thượng Thiên Thiên đưa, chiếc xe sang trọng phải dừng lại trước hẻm.
Tạ Dương Tiễn khó khăn tìm chỗ đổ xe, cô chậm một chút đợi cậu ta chạy theo.
“Cô chủ, có nên báo với đội trưởng một tiếng không?” Cậu ta dè dặt hỏi.
“Tôi đang dùng điện thoại của Thượng Lâm.” Mạc Gia Kỳ mang theo cảm giác tội lỗi nói tiếp “Khi nào về thì đem cái đã bị hỏng sửa lại giúp tôi.”
Tạ Dương Tiễn nghiêm túc gật đầu.
Hai người bọn họ đứng trước bậc thang dẫn lên thiên đường, Tạ Dương Tiễn nhìn những bậc thang kéo dài vô tận sau lại nhìn Mạc Gia Kỳ, thật sự muốn hỏi người bên cạnh đã đổi ý chưa? Cậu ta thân thể khỏe mạnh, tập thể dục đều đặn còn cảm thấy như đi leo núi, cô chủ nhỏ thật sự sẽ ổn?
Mạc Gia Kỳ nhấc chân đi từng bước, trên tay cầm một vài thứ linh tinh, cũng không thể đến tay không như thế sẽ rất ngại.
Tạ Dương Tiễn đi bên phía ánh nắng chiếu vào, lấy bóng của mình che cho Mạc tiểu thư.
Cậu ta không tinh tế nên chẳng mang theo ô, cũng không năng nổ như Thượng Lâm có thể chạy đi chạy lại bất chấp trời như trút nước, hoặc chạy dưới trời nắng đổ lửa.
Mạc Gia Kỳ bật cười, rất muốn nói gì đó để trêu Tạ Dương Tiễn nhưng tốt nhất là để lại niềm vui trong lòng, nói ra không khí nhất định sẽ đi vào ngõ cụt.
Cô nhớ rõ tên Tạ Dương Tiễn là bởi vì sau khi Thượng Lâm chết, người kế nhiệm là cậu ta.
Tạ Dương Tiễn lúc sáng lau mồ hôi lạnh, trưa cũng lau nhưng nó không còn lạnh nữa rồi, sắp cháy khét đến nơi, gương mặt bí xị vì hai chục bật thang nữa mới đến nơi.
Cậu ta thở hồng hộc hỏi: “Cô chủ, vẫn ổn chứ?”
Trên người Mạc Gia Kỳ không lấy một giọt mồ hôi, hơi thở có hơi bất ổn cô híp mắt nói: “Anh cõng tôi sao?”
Đối