Thẩm Mị được ném trở lại xe với thương tích trên mặt, cô ta ngất đi đến khi tỉnh dậy lờ mờ nhìn được màn trời tối đen.
Hoảng hốt gọi điện cho ba mình, người của Thẩm Cửu đến nhìn một màn này mà căm phẫn không thôi.
“Là ai? Là ai đã ra tay.
Ta lập tức tìm bọn họ, khiến bọn họ sống không bằng chết.”
Lửa giận trong đôi mắt Thẩm Mị đã cháy đến đỉnh điểm, cô ta vừa chịu cơn đau nhức vừa tức giận vì không thấy được mặt của bất cứ kẻ nào, ngay cả giọng nói cũng không nghe thấy.
“Ba, con đau quá, không thấy, không nghe thấy giọng nói của kẻ nào.” Cô ta run rẩy “Con đau, ba phải đòi lại công bằng cho con.”
Túy Liên sáng nay đến tìm, tối đến Thẩm Mị ra nông nỗi này, ông ta có ngu đến đâu cũng liệu được chuyện có liên quan đến Mạc Gia.
Sau khi Thẩm Mị được đưa đến bệnh viện, Thẩm Cửu nhìn tình cảnh như vậy không nỡ hỏi chuyện của Mạc Gia Kỳ là như thế nào.
Ngày hôm sau Mạc Gia Kỳ trong lớp học buồn chán lướt tin tức, thấy chủ đề được bàn tán sôi nổi ngày hôm nay không tránh khỏi kinh hồn.
Gương mặt sưng phù của Thẩm Mị được truyền ra bên ngoài, vị hôn thê của tổng giám đốc Yên bị người khác ức hiếp.
Mạc Gia Kỳ còn đang cao hứng nhìn xem cô ta được dư luận bênh vực thế nào, ai ngờ toàn buông lời chỉ trích.
“Tôi từng làm ở tập đoàn X, làm thư ký cho vị tổng tài nào đó.
Trong quá trình luôn biết giữ chừng mực vậy mà các người biết gì không? Ả ghen tuông mù quáng, lấy lý do không chào hỏi đúng cách mà đuổi tôi, thà lấy lý do năng lực tệ rồi đuổi thẳng cổ, tôi vô cùng đồng tình, bị như vậy chỉ có một câu nói xứng đáng mà thôi.”
“Mọi người gan dạ thật, biết ba của Thẩm Mị là ai không, chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị đó.
Tôi sợ hãi nên nguyện cầu trong lòng cho loại người này sớm siêu thoát, không dám nhiều lời."
Cô lướt thêm vài bình luận nữa, dư luận hình như đã bị người khác động tay động chân.
Mạc Gia Kỳ định điện hỏi trực tiếp Túy Liên nhưng chần chừ mãi mà không dám quyết định, chuyện này bà ta đã từng nói sẽ nhúng tay vào, nếu đã như vậy không tránh khỏi kéo thêm kẻ thù.
Còn định sẽ xử lý Lạc Lạc trước, Túy Liên ra tay nhanh như vậy cô có chút sợ.
Sợ bà ta sẽ chơi đến cuối cùng, cho dù có bán nông trại hoa cũng phải kéo theo Thẩm Gia.
Thượng Lâm nhìn thấy sắc mặt cô không tốt liền hỏi: “Uống sữa bắp không?”
“Anh có chuẩn bị sao?” Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên.
Anh lấy hộp sữa bắp ra từ balo của Mạc Gia Kỳ, bỏ vào từ khi nào thì phải hỏi dì Lý rồi.
Mạc Gia Kỳ che chắn phía trước, cắm ống hút uống một hơi.
Công khai ăn uống trong giảng đường là chuyện bình thường nhưng cô muốn tôn trọng giảng viên, người phía trên không thấy tránh phải cay mắt.
Anh lại nhỏ giọng nói: “Chuyện của Thẩm Mị, bên phía phu nhân đã ra tay rồi.
Sớm muộn gì cũng làm lớn chuyện, đây vẫn còn ở mức độ cảnh cáo.”
Thượng Lâm hiếm khi chủ động nhắc đến chuyện, cô gật đầu đồng ý với câu nói của anh.
Đánh người ta ra nông nỗi như vậy cũng chỉ cảnh cáo mà thôi, tác phong của Túy Liên một là người kia ngồi tù hai là tán gia bại sản, thật đáng sợ.
Anh lại tiếp tục nói: “Chuyện của Lạc Lạc cô chủ không phải quên rồi chứ?”
Mạc Gia Kỳ lắc đầu: “Không quên, tôi đã hạ quyết tâm nhất định sẽ không bỏ qua.”
Cô ta đã làm ra quá nhiều chuyện, Mạc Gia Kỳ cũng tò mò tốc độ phát triển của Lạc Lạc và Yên Xích đi đến đâu rồi.
Buổi học kết thúc, An Phong chặn đường Mạc Gia Kỳ.
Hắn bình tĩnh nói: “Cô có thể cho tôi chút thời gian không?”
Thượng Lâm đưa tay chắn phía trước, ánh mắt cực kỳ cảnh giác.
Mạc Gia Kỳ bỡn cợt: “Làm gì? Nghe anh kể lể Lạc Lạc tốt thế nào sao? Chẳng có hứng thú đâu, với cả anh còn phải đi làm thêm mà đúng không? Tạm biệt.”
Dứt khoát mà lướt qua nhau, An Phong ngày hôm nay không chắn trước mặt mở lời trước sợ rằng cô đã quên đi người này có tồn tại.
Cái tên từng làm cô phát rồ ngày nhớ đêm mong lại dễ dàng quên đi, ngay cả mối hận thù đời trước cô cũng rộng lượng không tính trên người của hắn.
“Chuyện liên quan đến vụ tai nạn.” An Phong không nặng không nhẹ mà nói.
Mạc Gia Kỳ nhẹ nhàng đáp trả: “Anh luôn nghĩ gia đình tôi giàu có, đúng quả thật rất giàu có.
Cho nên vụ tai nạn cảm thấy làm khó được tôi sao?”
An Phong nói một câu cô lại hỏi ngược lại hắn một câu, thái độ rất không ra gì.
Mạc Gia Kỳ rời đi sau câu nói đó, Thượng Lâm thấy trong câu nói có lời thật lòng.
Cố ý nhắc nhở rất có khả năng An Phong đang nói thật, ngày trước khi xuống bãi đổ xe đã cảm thấy chuyện không đơn giản.
Trên đường về nhà chiếc xe của Mạc Gia Kỳ chạy với tốc độ an toàn, hai người trò chuyện vài ba câu, đột nhiên chiếc xe phía sau tăng tốc đâm thẳng vào đít xe của cô.
Chấn động làm cho Mạc Gia Kỳ hốt hoảng một phen, tầm nhìn phía trước bị rung lắc dữ dội.
Thượng Lâm nhìn sang phía cô còn hốt hoảng hơn Mạc Gia Kỳ gấp mười lần, bọn họ đang ở ngã ba đường.
Một chiếc xe khác đang lao thẳng về phía cô, vừa lao nhanh vừa bóp kèn inh ỏi, anh nhanh chóng tháo dây an toàn lao nhanh qua chỗ Mạc Gia Kỳ.
Nhưng người xuất hiện trước lại là An Phong.
Hắn giúp cô thoát ra khỏi đống lộn xộn, cả ba nhanh chân chạy ra khỏi nơi nguy hiểm.
Chiếc xe vừa rồi mất lái lao thẳng vào xe của Mạc Gia Kỳ, nếu bọn họ không nhanh chân sớm đã bị thương mà người nặng nhất ắt hẳn là cô.
Mạc Gia Kỳ ngơ ngác nhìn đến chỗ tai nạn, xém chút nữa là có một mở đầu mới rồi.
Trái tim đập liên tục