Mạc Gia Kỳ gật đầu nhìn hiệu trưởng: “Trường chúng ta nổi tiếng đào tạo ra nhân tài, cô có thể cho người đến kiểm chứng.”
Theo như lời đề nghị một số giảng viên được triệu tập đến, sau một lúc đã có kết luận, tất cả không phải là sản phẩm photoshop.
Kết quả đã có, Mạc Gia Kỳ ý định muốn mời người thanh niên kia buộc tội Lạc Lạc, nào ngờ mở miệng lại bênh vực cô ta.
“Lạc Lạc bị người khác xâm nhập vào tài khoản, cô ấy đã đăng bài cảnh báo mọi người.
Kết quả giao dịch hoàn toàn không liên quan, với số tiền nhỏ như vậy làm sao có thể.”
Mạc Gia Kỳ bảo cậu ta hùa theo Lạc Lạc, đến nổi dứt vai không được luôn sao?
Những thông tin được cung cấp là thật nhưng Lạc Lạc nói tài khoản bị xâm nhập, mức giao dịch chụp lúc cô ta chưa chuyển toàn bộ nên số tiền không đáng là bao, hoàn toàn có thể che đậy.
Mạc Gia Kỳ trầm mặt, báo hại đấng sinh thành tưởng rằng cô bị dồn vào thế bí.
Thượng Lâm cũng không kém, chứng cứ bị lật lại dễ dàng, tiếng khóc giả tạo của Lạc Lạc cùng điệu bộ cười thầm của Lạc Khiêm vang vọng trong căn phòng.
Tất cả giảng viên cũng chỉ biết đứng xem màn kịch hay.
“Tôi lật bài rồi, anh nói lại một lần nữa thử xem nào.” Cô cho cậu ta cơ hội cuối cùng.
“Những gì tôi nói đều là sự thật.
Cô đừng lấy gia thế của mình để ức hiếp người khác, đây mà một môi trường công bằng.”
Thái độ cương quyết của cậu ta cho cô biết Lạc Lạc đã ra một cái giá cao hơn, có thể ngồi không mà ôm tiền.
Mạc Gia Kỳ nhìn đến người nhà của Tử Chương, mỉm cười nhẹ, nụ cười không mang theo ác ý nhưng những lời sắp nói có lẽ sẽ khiến đối phương phải suy ngẫm.
“Bà ta phải làm sao khi anh bị đuổi khỏi trường đây? Nhìn thấy cảnh anh ngồi tù chắc sẽ vui mừng lắm.”
Mạc Gia Kỳ lấy ra cái nút áo tinh xảo, thoáng nhìn là phụ kiện dành cho thương hiệu quần áo nổi tiếng.
Giọng nói của cậu thanh niên phát ra to rõ, phải nói chất lượng âm thanh quá tốt, ghi lại từng câu từng chữ.
Thời điểm đó Mạc Gia Kỳ cố ý muốn đối phương thừa nhận bản thân làm việc cho Lạc Lạc, còn ngông cuồng cho rằng Mạc Gia có lớn mạnh cũng không qua nổi nhà họ Lạc.
Mạc Gia Uy nhướng mày nhìn về phía Lạc Khiêm.
Chứng cứ đã có, Mạc Gia Kỳ cho các giảng viên xác nhận lại một lần nữa, chắc rằng đây không phải cố ý cắt ghép giọng nói.
“Cô yên tâm, tôi sẽ kiện cô tội xâm hại danh dự và nhân phẩm của người khác.” Mạc Gia Kỳ nhìn đến chàng thiếu niên “Anh cũng không thoát đâu, hành vi theo dõi người khác không nặng lắm.
Nhưng Mạc phu nhân sẽ giúp anh một tay kéo dài thời gian ngồi tù.”
Cô từng cho kẻ này cơ hội làm giàu, vẫn chứng nào tật nấy.
Để xem số tiền cậu ta ngậm được bấy lâu nay có nôn ra hay không.
Lạc Lạc run rẩy không ngừng, cô ta có chuẩn bị mà đến nhưng Mạc Gia Kỳ lại cao tay hơn, đoán trước sẽ có kết cục này nên cũng sớm an bài tốt cho bản thân.
Số tiền được nhắc đến trong đoạn ghi âm lên đến chín con số như lời Mạc Gia Kỳ nói, hiệu trưởng biết được mức độ nghiêm trọng, lập tức ra phán quyết.
“Lạc Lạc và Tử Chương sẽ bị đuổi học, ngay bây giờ.”
Tất cả phơi bày trước mắt, bà ta còn im lặng nhất định sẽ khó sống với Mạc Gia Uy.
Ngôi trường này được Mạc Gia rót tiền vào không ít, vốn dĩ bọn người kia quá đáng, Mạc Giá Kỳ chẳng làm gì nên tội, hiệu trưởng cảm thấy lương tâm của mình vẫn còn nguyên vẹn.
Bị đuổi sẽ khó có trường tiếp nhận, đây còn là ngôi trường tốt nhất trong nước.
Mẹ của Tử Chương hai gối chạm xuống sàn nhà, đôi mắt ngấn lệ cầu xin: “Đuổi học cũng được nhưng xin cô đừng kiện con trai tôi, cầu xin cô.”
Hai tay chắp trước mặt vô cùng chân thành, người bà ta cầu xin không phải là hiệu trưởng bởi vì biết con trai mình hết đường biện bạch, không cầu xin ông bà Mạc vì người con trai bà ta đắt tội là Mạc Gia Kỳ.
Gương mặt không chất chứa sự khoan nhượng, cô nói: “Tôi bị bao nhiêu người đứng sau lưng cười chê vì theo đuổi một người, làm đến mức khoa trương.
Trong khi con trai bà lại lấy tiền đó để ăn chơi, cung phụng bà.
Đến khi bại lộ lại cầu xin, nếu vừa nãy các người lấp liếm được chuyện này thì sao? Tôi quỳ xuống cầu xin các người có đứng ra đem lại sự trong sạch cho tôi không?”
Toàn bộ lời nói đều đúng bà ta không chối cãi, từng câu hỏi có trước câu trả lời.
Bà ta kéo Tử Chương cùng xuống bên cạnh, bắt cậu ta phải dập đầu trước Mạc Gia Kỳ.
Lạc Lạc nhìn cô với ánh mắt chân thành: “Kỳ Kỳ, tớ nhất thời đố kỵ.
Cậu nể tình chúng ta làm bạn bấy lâu nay, có thể cho tớ con đường lui không.”
Thái độ chân thành chỉ là giả tạo, cô nhìn ra được câu nói ẩn chứa sự hấp tấp, ánh mắt thật chất hoảng loạn đến không nhìn rõ người trước mặt là ai.
Lạc Khiêm rất muốn quỳ xuống cầu xin giống như mẹ con nhà Tử Chương, nhưng ông ta đại diện bộ mặt của nhà họ Thẩm, sao có thể xuống nước như vậy.
Lạc Lạc hấp tấp gọi: “Kỳ Kỳ, tớ sai rồi, tớ sai rồi.”
“Chuyện được giải quyết xong rồi, không làm phiền hiệu trưởng.” Mạc Gia Kỳ tiếp tục nói “Cảm ơn cô đã bỏ thời gian ra xử lý chuyện này.”
Mạc Gia Uy và Túy Liên gật đầu rời đi trước, mỗi người đều có việc.
Trước khi rời đi còn khen cô biểu hiện tốt, nhưng thiếu chút ngông cuồng.
Nếu hai con người này nắm được phần thắng trong tay nhất định sẽ làm bọn người kia sợ đến chết, cô quá bình tĩnh, bọn họ ngồi xem cảm thấy vẫn còn thiếu.
Mẹ