Tiểu Bình hiểu bản thân không nên xuất hiện, phá hỏng việc làm ăn của Yên Xích.
Vào thời điểm thử lễ phục Mạc Gia đưa đến cậu nhóc cũng sợ, còn định từ chối nhưng được Mạc Gia Kỳ ôm vào lòng xoa dịu, thật sự không muốn, một chút cũng không muốn từ chối.
Chiếc Lamborghini trắng dừng lại trước toàn nhà rộng lớn, mọi người để dồn ánh mắt nhìn xem ai là chủ nhân, ống kính sẵn sàng để tác nghiệp.
Thượng Lâm trong bộ lễ phục trang trọng, gương mặt quá đỗi xa lạ nhưng vẻ đẹp của anh khiến mọi người phải thừa nhận.
Từng động tác tỏa ra sức hút, anh đi đến phía bên kia mở cửa cho Mạc Gia Kỳ.
Vài phút trước bọn người hóng chuyện còn nghĩ anh là nhà giàu mới nổi, hóa ra đi cùng với Mạc Gia Kỳ bọn họ chỉ biết lắc đầu đứng nhìn, hoàn toàn không dám tiếp cận.
Tài xế mở cửa cho Yên Hải Bình, thứ ánh sáng chói mắt làm cậu nhóc mất đi tầm nhìn phía trước.
Mạc Gia Kỳ liền đi đến bên cạnh nắm tay cậu nhóc.
Thật tâm mà nói cô cũng nhức mắt, nhưng vẫn ở mức độ chịu đựng được.
Ba người thản nhiên đi lên thảm đỏ dưới sự chứng kiến của mọi người.
Qua tối ngày hôm nay, bảng tin nhất định sẽ không yên, Mạc Gia Kỳ đoán trước được điều đó nên đã bàn qua với Mạc chủ tịch, có được sự đồng ý của ông ta, cô chẳng còn bận tâm điều gì.
Mạc Gia Kỳ đưa mắt tìm thân ảnh của người nhà.
Trước khi tìm được bọn họ cô đã phát hiện hình bóng của Yên Xích và một người vô cùng đặc biệt, Lạc Lạc.
Nhìn vẻ mặt cô ta tươi tỉnh giao tiếp với mọi người thì cô yên tâm được phần nào, cứ sợ đối phương bị hạ dễ dàng.
Mạc Gia Kỳ khẽ cười.
Thượng Lâm đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt của cô, anh vẫn chưa biết sắp tới có màn kịch.
Nhiệm vụ chính là nghe ngóng các cuộc trò chuyện của giới thượng lưu.
Nghĩ tới lại thấy không hợp lý, chuyện phạm pháp bọn họ nhất định sẽ cẩn trọng, sao có thể tùy tiện như vậy, sợ rằng cục trưởng suy nghĩ chưa thấu đáo.
“Anh không nói ra tôi làm sao giúp được.” Mạc Gia Kỳ khẽ nói.
Thượng Lâm ngạc nhiên: “Cô chủ muốn nói đến việc gì?”
“Từ lúc anh hỏi tôi vì sao lại không tham dự buổi tiệc, tôi đã thấy có vấn đề.
Cộng thêm việc anh cứ lạnh nhạt nên đoán là có việc.” Mạc Gia Kỳ cầm ly rượu lắc lư vài vòng.
“Cô chủ đoán sai rồi, tôi chỉ tò mò vì sao cô lại không tham dự.” Thượng Lâm nghiêm túc đáp.
“Chẳng phải tôi nói không có hứng thú rồi sao?”
Yên Hải Bình ngồi bên cạnh thưởng thức đĩa bánh ngọt, giữ yên lặng cho hai người giải quyết với nhau.
Cô một câu, anh một câu, đôi co mãi.
Chỉ khi có sự xuất hiện của Mạc Gia Uy cùng với Túy Liên hai người mới chịu dừng, bọn họ vừa đến đã bị mọi người bao vây bắt chuyện.
Ngay cả Lạc Khiêm cũng đến tìm đường thoát thân, thật biết làm trò cười.
Lạc Khiêm rốt cuộc có đem mắt đến hay không Mạc Gia Kỳ thực sự tò mò, người ông ta nên đàm phán là cô mới đúng.
Tìm ông bà Mạc khác nào tìm đến ngõ cụt.
Mạc Gia Kỳ lấy khăn giấy lau miếng bánh bị dính trên miệng Yên Hải Bình, nhắc nhở: “Không được ăn nhiều đâu nhé!”
Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Thượng Lâm tranh thủ thời gian đi tìm hiểu xung quanh, may mắn thì nghe ngóng được vài tin tức.
“Tôi đi dạo vài vòng.”
Mạc Gia Kỳ nhẹ như không mà nói: “Trong lúc anh đi tôi bị người ta nhốt vào nhà vệ sinh thì tính làm sao?”
Sự khó xử hiện rõ trong ánh mắt anh, cô mỉm cười nói tiếp: “Tôi đùa thôi, xong việc thì đừng giận dỗi nữa.”
Câu nói đùa của Mạc Gia Kỳ, nhưng anh cảm nhận được sự ấm áp.
Hẳn là anh bị điên rồi, bị con nhóc kém sáu tuổi thu hết hồn phách.
Anh rời khỏi cô lượn qua vài vòng, tỏ ra là một người ở giới thượng lưu bắt chuyện với vài người.
Chẳng ai để ý đến hành động nếu gương mặt của anh không quá bắt mắt, thu hút nhiều phú bà, tiểu thư của các gia tộc lớn, cũng không hẳn chuyện xấu bắt chuyện với bọn họ đôi khi đem lại một ít lợi lộc.
Mạc Gia Uy và Túy Liên thoát khỏi vòng vây, đến chỗ Mạc Gia Kỳ.
“Không được uống rượu đâu con gái của ta.” Túy Liên quay sang căn dặn phục vụ “Đổi sang nước lọc, cảm ơn.”
Đến nước có ga cũng không cho động vào, Mạc Gia Kỳ mang ý cười.
Sự quan tâm mà đời trước cô cho là phiền phức, bây giờ lại hạnh phúc nhường này.
Cô nhẹ nhàng nói: “Chào ông bà ngoại đi con.”
Tiểu Bình ngoan ngoãn nghe theo: “Con là Yên Hải Bình, chào ông bà ngoại ạ.”
“Ông bà phát hồng bao đi chứ?” Mạc Gia Kỳ cười đùa.
Mạc Gia Uy cảm thấy không vui liền hỏi: “Ai đây?”
Cô còn muốn trêu tiếp, nhưng nói Yên Hải Bình là con nuôi sẽ động chạm đến hai người bọn họ.
Thật sự không nên đùa quá trớn, đến lúc dừng thì nên đừng.
Cô nghiêm túc đáp: “Nạn nhân trong vụ tai nạn ngày đó.”
Ông ta nhận được đáp án mong muốn liền thay đổi thái độ: “Ta chưa kịp chuẩn bị, ghi vào lần sau.”
“Tiểu Bình không được quên đâu, lần sau nhất định phải nhắc cho ông ngoại.” Mạc Gia Kỳ nghiêm túc dặn dò.
Yên Hải Bình tươi cười gật đầu.
Túy Liên cứ tưởng đứa con gái đã bỏ qua cho mình, nào ngờ Mạc Gia Uy vừa xong cô lại nhìn đến chỗ bà ta, nở nụ cười thân thiện.
Túy Liên xua tay nói: “Giống lão Uy, ghi vào lần sao.”
Mạc Gia Uy từ lúc nãy đến giờ cứ cảm thấy thiếu thiếu nhất thời còn chưa nghĩ ra, một lát sau mới sực nhớ lập tức hỏi: “Thượng Lâm đâu? Con không mang theo?”
“Anh ấy đi xung quanh xem xét tình hình.”
Ông ta gật đầu không nói gì.
Từ lúc hiểu lầm ở bệnh viện Mạc Gia Uy thay đổi