Mạc Gia Kỳ thờ ơ nói: “Tôi muốn yên tĩnh, mọi người xuống nhà trước đi.”
Nhìn đến chỗ Thượng Lâm, cô nhẹ giọng: “Gọi Tiểu Bình đến phòng tôi."
Hàn Nhiên và Nguyệt Nhi nhìn nhau rồi ngầm hiểu ý, cậu ta thu dọn các thiết bị người còn lại cầm ly cafe chạy trước.
Sau khi hai người bọn họ rời đi anh khóa cửa phòng, chậm rãi tiến đến gần cô.
Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh tỏ ra như không có chuyện gì.
“Hàn Nhiên nói anh đều nghe cả rồi, muốn mắng thì cứ mắng.” Cô giận dỗi nói.
Anh ngồi xuống bên cạnh, Mạc Gia Kỳ quay mặt sang hướng khác.
Chuyện lúc nãy do cô không đúng nhưng nước mắt đột nhiên rơi là ngoài ý muốn.
“Tôi không có quyền để mắng cô chủ.” Thượng Lâm nhẹ nhàng truyền đạt.
“Anh lại nữa rồi, có thể xem tôi là em gái nhưng không có gan mắng người sao?”
“Em gái? Tôi chưa từng xem cô chủ là em gái.” Thượng Lâm nghiêm túc hỏi “Cho dù tôi là người được ba cô thuê nhưng lắng nghe dù một câu cũng không được sao? Tôi làm sai một lần những lần sau đều là lỗi của tôi sao?”
Nghe thấy anh hỏi thì biết được đối phương còn để bụng chuyện lần trước, Mạc Gia Kỳ sốc đến không thể cãi lại.
Biết rằng những thứ Thượng Lâm muốn là giúp cô được an toàn, cuộc cãi vã này hoàn toàn xuất phát từ Mạc Gia Kỳ, cô phủ nhận điều đó.
“Bệnh tình tôi sẽ trực tiếp nói với chủ tịch, anh ra khỏi đây được rồi.”
Một câu nói của anh như chứa tận ba mũi tên đâm vào ngực Mạc Gia Kỳ, điều thứ nhất anh chưa từng xem cô là em gái, cô mong anh đừng xem cô là em gái là thật nhưng khá đau lòng khi nghe anh khẳng định.
Điều thứ hai, Thương Lâm đề cập đến thân phận.
Cô không muốn suy xét sâu xa nhưng cái cách anh nói như đang ám chỉ, nhà cô giàu có đại loại như vậy.
Cuối cùng là đau đớn nhất, cô chưa từng nghe anh nói sao? Buổi tiệc hôm qua cô vì ai mà tham dự? Mỗi câu nói của anh.
cô đều nghiêm túc lắng nghe, chẳng qua cô không muốn tỏ ra bản thân quá chú tâm.
Thượng Lâm nhấc thân người đứng dậy, cô vặn âm lượng đến thấp nhất: “Xin lỗi.”
“Lỗi sai có thể dùng một câu nói để chuộc lại sao?” Anh đưa tấm lưng về phía cô mà đáp lời.
Trước đây còn nghĩ Thượng Lâm sẽ đứng trên cương vị của cô mà suy nghĩ, hóa ra chỉ mỗi cô đứng trên tầm nhìn của anh mà suy luận, y như kẻ ngốc.
Thượng Lâm rời khỏi phòng không lâu, Tiểu Bình đã rón rén đi vào.
Trên gương mặt của cậu nhóc tồn tại biểu cảm của Mạc Gia Kỳ ngày đó, là lo lắng cho đối phương đến mức hoảng loạn.
Cậu nhóc khóc nức nở: “Bác sĩ nói với dì Lý chị sắp không nhìn thấy gì nữa rồi.”
Mạc Gia Kỳ khẽ cười, đời trước cô đoán cái gì cũng sai, tự hỏi vận may sau lại ít ỏi đến thế.
Thật ra là dùng cho sau khi trùng sinh, Mạc Gia Kỳ đoán Tiểu Bình có thể xoa dịu đi vài phần, Tiểu Bình vừa xuất hiện mọi muộn phiền đều thuyên giảm.
“Nếu mù thì chị là người phải gánh lấy, cũng đâu liên quan đến em?”
Tiểu Bình lắc đầu liên tục, uất nghẹn nói: “Không nhìn thấy gì thật sự rất khó chịu, tất cả đều chìm vào bóng tối, đáng sợ lắm.”
Khoảng thời gian cậu nhóc bị băng quấn quanh mắt, đúng là khoảng thời gian tồi tệ.
Mọi sinh hoạt lúc đầu chưa quen đều nhờ vào người vào bên cạnh nhưng xui xẻo gặp phải Lạc Lạc, con người không thích trẻ con.
Tiểu Bình hiểu cảm giác đó, ghi nhớ thời gian khổ sở, vì thế mà sợ Mạc Gia Kỳ rơi vào hoàn cảnh tương tự mình.
Mạc Gia Kỳ xoa đầu Yên Hải Bình, sau đó hôn nhẹ lên trán.
Cô tự hỏi cả hai gặp nhau thời gian chưa đến một tuần, vì sao lại thân thiết như vậy? Cô vì cảm giác tội lỗi, vậy thì Tiểu Bình chính là biết ơn cô đã cứu mạng vào ngày hôm đó sao?
Ông trời thật biết trêu đùa, tại sao không để hai người bọn họ bắt đầu bằng cách đơn giản hơn, cớ sao phải máu me chảy khắp nơi, vì sao lại vướng vào hận thù, tại sao? Là tại sao chứ?
“Bởi vì thế nên muốn nói chuyện riêng với em, có thể chăm sóc chị không?” Mạc Gia Kỳ trêu đùa hỏi.
Cậu nhóc ngây thơ không biết lời nói đùa, xem đây là trách nhiệm của mình.
“Đồng ý thật à? Báo trước chị sắp bị đuổi khỏi Mạc Gia rồi đấy.”
Tiểu Bình ngây thơ đáp: “Không quan tâm.”
“Được, được.” Mạc Gia Kỳ uy hiếp “Vậy thì lo mà tìm hiểu đường đi là vừa, chị không muốn đi lạc.”
Lục Minh trước đây dẫn cô đi tham quan thành phố từ sáng đến tối khuya, từ tối khuya đến tờ mờ sáng.
Thật sự rất khổ sở, bản thân bực tức đến nổi không ngừng mắng người.
Nhắc đến mới nhớ chẳng biết hai người Lục Minh và Tạ Dương Tiễn làm việc thế nào, mỗi lần đến Mạc Gia đều không thấy bọn họ xuất hiện.
Sau khi cảm xúc ổn định cô đi xuống nhà, dùng cơm cùng với Hàn Nhiên và Nguyệt Nhi.
Chuyện đi ăn ở nhà hàng sang trọng hẹn đến năm sau, một năm sau nhất định Mạc Gia Kỳ sẽ trở thành kẻ giàu có bằng năng lực của mình.
Ngồi vào bàn chuẩn bị tâm lý lắp đầy cái bụng, lại nghe thấy Hàn Nhiên cố ý nói.
“Thượng Lâm đích thân xuống bếp, vệ sĩ có cả việc này sao?”
Cô chớp mắt hít sâu, nén lại nỗi lòng khen một câu: “Anh ấy làm rất ngon, mọi khi vẫn xuống bếp.”
Nguyệt Nhi gật đầu với quầng thâm mắt, gặng hỏi: “Thích người ta rồi chứ gì?”
Mạc Gia Kỳ nhẹ nhàng cười như không cười: “Với không tới.”
Hai người bọn họ bị làm cho ngạc nhiên, sau lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Mạc Gia Kỳ bình thản ngồi ăn dưới hai cái máy giám sát, bọn họ có hỏi dì Lý cũng không biết được câu nói của cô có ẩn ý gì.
Ăn xong Hàn Nhiên đợi Nguyệt Nhi đánh một giấc sâu mới khởi hành trở về nhà.
Mạc Gia Kỳ biết được chị ta đang nhận việc cho một người bí