Muốn có giấc ngủ trọn vẹn, ngồi trên bàn ăn mà tập trung thưởng thức, phải nắm thế chủ động trong tay, lần này đúng là làm khó Mạc Gia Kỳ, cô dĩ nhiên sợ Lạc Lạc quay lại cắn một phát.
Sau khi đưa cô về nhà Thượng Lâm lập tức rời đi, sắc mặt anh trong không được tốt lắm.
Mỗi người đều có chuyện phiền não, tách nhau ra có lẽ tốt hơn.
Cô lướt danh bạ có trong điện thoại, cũng được một khoảng thời gian chưa quay về nhà chính, thật sự nhớ ông bà Mạc.
Mạc Gia Kỳ nhấn gọi Túy Liên, thời gian kết nối khá lâu xém chút thì cô nghĩ bà ta bận việc.
“Chiều nay mưa lớn rồi.” Túy Liên trong khung hình đang cặm cụi cắm hoa.
“Người đừng ra bên ngoài, thật sự có mưa.” Gương mặt bình thản nhưng giọng nói đã bán đứng cô.
Bà ta di dời ánh mắt, phất tay cho Lục Minh và Tạ Dương Tiễn cắm tiếp phần còn lại.
Đi đến sofa nghiêm túc nhìn Mạc Gia Kỳ thông qua màn ảnh điện thoại.
“Ai chọc con gái ta, nói thử xem nào?”
“Ngày hôm nay tâm trạng rất tệ, là tự dưng như vậy.”
Túy Liên cau mày, đôi mắt hiền hòa trở nên có hồn dường như đang toan tính điều gì đó.
Mạc Gia Kỳ sống với bà ta bao nhiêu năm, đương nhiên đoán được.
“Chuyện của Tử Chương người xử lý rồi sao?”
“Lấy lại tất cả số tiền con cho cậu ta.” Túy Liên thở dài “Đều nghe theo con đem đi quyên góp, chuyện tù tội ta nghĩ giam lỏng sáu tháng là quá nhẹ.”
Cô khẽ cười: “Người đừng sát phạt quyết đoán, sẽ lôi kéo nhiều kẻ thù.”
“Đều nhờ ông bà ngoại con.” Túy Liên bình thản nói.
Nói Mạc Gia Kỳ ít trở về nhà chính, vậy thì nói gia đình bọn họ rất hiếm khi về thăm trưởng bối.
Nguyên nhân đều xuất phát từ cô, từ nhỏ đã nhìn ra được hai bên gia đình cực kỳ ghét đứa cháu nhận nuôi, ông bà Mạc ý thức được điều đó nên mấy năm liền chỉ gặp một hai lần.
“Hay là chúng ta về thăm trưởng bối.” Mạc Gia Kỳ đột nhiên thốt ra lời này.
Túy Liên dừng lại vài giây, bà ta biết được cô con gái của mình tính khí thế nào.
Sẽ chẳng bao giờ nhượng một bước cúi đầu trước người mình không thích, Mạc Gia Kỳ đáng lo một Túy Gia quan ngại đến mười.
Gia tộc lắm người nhiều âm mưu, Mạc Gia lại càng khó nói sợ rằng các trưởng bối cầm chổi chắn trước cổng lớn.
Mạc Gia Uy xém chút thì từ mặt hết người trong nhà, giữ được mối quan hệ mong manh như bây giờ đã là may mắn.
Bà ta thẳng thắn cho cô câu trả lời: “Lão Uy sẽ không đồng ý, ta cũng vậy.”
Người mà ông bà Mạc chọn là đứa trẻ kiên cường ngày ấy, bất chấp hai bên gia đình phản đối.
Bọn họ không sinh thêm đứa con nào cũng vì cô, muốn dành trọn sự cưng chiều cho một người.
Chẳng cần chạy đi tìm bất cứ thứ gì cả, bọn họ đều sẽ cho cô ngoài việc hái sao trên trời.
Mạc Gia Kỳ nhanh chóng chuyển chủ đề, cô cũng không muốn tự đào hố chôn mình, khi nào tới thì cô sẽ thuận theo.
“Người sao lại nghe Thượng Lâm nói bậy bạ, chỉ trồng mỗi hoa hồng trắng, tiền đâu mà con đắp vào cho đủ.”
“Ta không có nghèo, việc của ta.” Túy Liên nhướng mày nói “Lỗ thì đã sao?”
Cô cứng họng, bà ta tự tin như vậy còn khuyên ngăn chỉ thêm phí lời.
“Người vì sao lại cho Thẩm Mị vào nông trại hoa làm việc? Nếu như…” Mạc Gia Kỳ ngập ngừng, chuyện ở tương lại cô chỉ suy đoán, bởi vì đời trước không phát sinh loại chuyện này.
“Thượng Lâm đã nói với ta phải cẩn thận rồi, cậu ta còn nói con suy nghĩ rất nhiều.”
Mạc Gia Kỳ cứ cảm thấy không đúng, bọn họ rõ ràng đã hết làm việc với nhau, vì sao chuyện gì anh cũng thuật lại khiến cô hơi lúng túng.
“Con là động vật đơn bào, có suy nghĩ đâu chứ?” Cô chấn chỉnh tinh thần nói tiếp “Được rồi, không làm phiền người nữa, con đi dọn phân cho Hắc Hắc.”
Túy Liên bị câu nói làm cho ngơ ngác, không lâu trước đây bà ta gặp Yên Hải Bình lên chức bà ngoại, Hắc Hắc lại là vị nào nữa đây? Còn muốn hỏi thêm vài câu bên phía Mạc Gia Kỳ dứt khoát ngắt máy.
Bà ta lập tức gọi cho Mạc Gia Uy thông báo tin tức hệ trọng này.
Mạc Gia Kỳ vừa rồi quên khóa cửa, Hắc Hắc hồn nhiên đi vào chạy mấy vòng rồi tùy tiện để lại một chút ký hiệu trên sàn nhà.
Mùi của nó thật khó ngửi, cô thấy hối hận rồi phải bảo Hàn Nhiên mạnh tay thêm chút nữa, để Hắc Hắc không có sức lực leo lên cầu thang mới đúng.
Việc này là lần đầu tiên, cô nên bảo dì Lý.
Nhưng dì ấy đã đi mua phân bón cho cái vườn hoa, nếu để tình trạng này đến khi dì Lý về có vẻ ô nhiễm không khí, tự thân vận động thì khả thi hơn.
Vừa bước xuống giường thì nhận được cuộc gọi, là Thượng Lâm.
Giọng nói của anh pha lẫn sự lo lắng: “Cô chủ khóa chặt cửa phòng đợi tôi về.”
“Có người đột nhập sao?”
“Không hẳn, tốt nhất nên ở yên trong phòng.”
Đến cơ hội giải thích anh cũng tính toán với cô, làm sao hít thở chung bầu không khí với chất thải của Hắc Hắc đây?
Cô gằn giọng liếc nhìn chú cún to xác: “Hắc Hắc, mày được lắm.
Xem ra phải dạy dỗ mày đàng hoàng rồi.”
Cái đuôi ve vẩy của nó đột nhiên ngừng lại, thân người như mất hết sức lực, cái đầu cúi gằm xuống, từ hốc mắt chảy xuống giọt nước mắt.
“Tao đổ oan cho mày hả?” Mạc Gia Kỳ vừa tức giận vừa đi đến khóa chặt cửa, kéo toàn bộ rèm tắt hết đèn ngoại trừ phòng vệ sinh.
Hắc Hắc theo chân cô, mặc cho dòng nước lạnh xối xả, cũng may là nó chịu hợp tác.
Mạc Gia Kỳ làm sạch cho nó, tắm rửa kỹ càng thì sấy khô bộ lông quyền quý kia.
Hương thơm nức mũi tỏa ra từ Hắc Hắc, loại sữa tắm này là do Thượng Lâm đề xuất.
Cả hai ngồi trong phòng vệ sinh đợi Thượng Lâm trở về.
Bốn bề tĩnh lặng làm cho người ta cảm thấy buồn chán, đó là