Bọn họ học xong thì ghé qua bệnh viện thăm Thượng Dao.
Trên tay Mạc Gia Kỳ là giỏ trái cây căng mọng, cô đang nghe con bé kể lại tiết học đột nhiên có hai dáng người cao to lướt qua để lại cơn gió.
Một trong hai người đột nhiên dừng bước.
“Người mà mày bảo vệ trước đây, có đúng không?”
Trái tim của Thượng Lâm như muốn ngừng đập, con người này sao có trí nhớ dai đến như vậy chứ? Lúc hai người đến tiệm cafe của hắn đã hai năm hơn, còn nhớ được quả là tên điên.
Mạc Gia Kỳ đổ dồn ánh mắt lên người Doãn Hiếu, trực tiếp phớt lờ anh.
Cô vui vẻ nói: “Anh chủ tiệm cafe ở ngoại ô? Hai người sao lại đi chung với nhau vậy?”
Ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi, anh thừa biết người kế bên có hứng thú với Mạc Gia Kỳ.
Thượng Thiên Thiên cũng chen vào một câu: “Em đem đồ lên trước, mọi người cứ nói chuyện với nhau.”
Cô bên ngoài điềm tĩnh, bên trong đã hoảng loạn nhiều lắm rồi, thật lòng là sợ đối mặt với Thượng Lâm.
Chẳng biết dùng thái độ gì để nói chuyện, bọn họ chưa có tình cảm nhưng chiếc nhẫn đang đeo trên tay là của người ta tặng, khó lòng mà giải thích.
Con bé lấy giỏ trái cây từ tay Mạc Gia Kỳ cuối đầu rồi đi một mạch, chẳng hiểu vì sao con bé làm lơ Thượng Lâm, chắc chắn là có lý do.
Cô có nên bắt chước như vậy không?
Thượng Lâm tiến về phía cô một bước, Mạc Gia Kỳ theo phản xạ mà lùi một bước.
Doãn Hiếu đứng một bên nhíu mày, nhìn bọn họ chầm chầm.
Hắn vỗ vai anh, giọng điệu vui vẻ: “Thượng Lâm đang làm một số việc cho tôi, không có gì đâu.”
Doãn Hiếu đưa ngón cái cong cong rồi nói: “Chúng tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cô vui vẻ gật đầu, nhìn đến chỗ Thượng Lâm lại tắt hẳn nụ cười.
Hai người đàn ông bước trên dãy hành lang vắng vẻ, Doãn Hiếu mắt nhìn về phía trước hỏi: “Mày làm gì mà người ta sợ dữ vậy, lúc trước vào quán vẫn bình thường mà?”
“Hai năm trước bị bắt đi.”
“Rồi sao?” Hắn thắc mắc hỏi.
“Sinh nhật tôi.”
Doãn Hiếu nhanh nhạy nhận ra hắn là người khiến Thượng Lâm tổ chức sinh nhật trong bệnh viện, mà lúc được đưa đến có khi còn không kịp chuẩn bị.
Thượng Lâm không chút giấu diếm nói: “Cô ấy chuẩn bị bánh kem, vừa tỉnh dậy tôi đòi nghỉ việc.”
“Khốn nạn vậy?” Doãn Hiếu nhướng mày nói với giọng điệu như chẳng liên quan đến mình rồi sải bước về phía trước.
Cả hai dừng lại trước một phòng bệnh, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh, bên cạnh có một người thanh niên đang vắt chân lên bàn, quyển truyện tranh che hết khuôn mặt.
Vừa nghe tiếng mở cửa thì cậu ta hạ quyển truyện xuống, vui mừng gọi: “Anh trai.”
Lục Minh gọi xong thì nhìn qua chổ Lục Thiếu đang nhắm mắt trên giường bệnh rồi nhỏ giọng: “Anh đến đây làm gì? Ba nhìn thấy thì sao?”
Thượng Lâm miễn cưỡng đi vào trong, thứ mà cục trưởng chuẩn bị đây sao? Doãn Hiếu biết được có khi tức phun máu rồi nối nghiệp ba mình.
Anh lạnh lùng nói: “Đến thăm.”
Lục Minh nhìn qua Doãn Hiếu gật đầu chào hỏi, sau lại chỉ về bó hoa nằm trong thùng rác.
Thượng Lâm nhìn nó rồi bày ra vẻ mặt cảm xúc lẫn lộn, anh ngồi xuống ghế nhìn Lục Thiếu đầy đau khổ.
Doãn Hiếu nhìn thấy gương mặt của Lục Thiếu rồi nhìn lại gương mặt của Thượng Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Sao không giống vậy?”
“Giống mẹ.” Sau đó chỉ tay về phía Lục Minh.
Hắn gật gật đầu, trước khi đến đây đã cho người đi điều tra thông tin, quả không sai.
Hắn cũng tế nhị không hỏi đến mẹ của Thượng Lâm.
Lục Thiếu mở mắt ra nhìn thấy diễn cảnh phía trước rồi ngay lập tức nhắm trở lại, nặng nề hỏi: “Đến làm gì?”
Thượng Lâm hít sâu một hơi như đang nhẫn nhịn, gọi một tiếng: “Ba.”
Lục Minh ngồi một bên nhịn cười đến điên người.
Doãn Hiếu mở miệng: “Chú Thượng, nó bước vào con đường này ít nhiều cũng liên quan đến tôi, chú đừng trách nó nữa.”
“Không lẽ tôi trách cậu.” Lục Thiếu mở trừng mắt hỏi.
“Đều đáng trách, đều đáng trách.” Doãn Hiếu còn chưa nói tiếp đã nghe thấy Lục Thiếu lên tiếng lần nữa.
“Xem như tôi không có đứa con như cậu, đi đi.”
Hắn đứng trầm ngâm một lúc, Thượng Lâm chả biết trong cái đầu tên điên nghĩ gì chỉ sợ hắn một dao đâm chết Lục Thiếu đang đóng vai Thượng Dao.
Doãn Hiếu xoay người rời đi làm cho anh bất ngờ hơn so với dự định.
Hắn bỏ ra ngoài như đứng ở hành lang chăm điếu thuốc, ánh mắt sâu thâm thẩm.
“Chuyện gì vậy?” Thượng Lâm bị ép phải hỏi.
“Mày nhìn thấy hình xăm dưới chân tao rồi chứ?”
“Ừm.”
Doãn Hiếu dường như trở về làm người bình thường, hỏi: “Hình gì?”
“Mắc xích.”
“Ông già nhà tao thật chất thích kiểm soát, người ta chạy trốn ông ta không thích chút nào.
Lúc nhỏ tao không có bạn bè bởi vì ông ta không cho phép, một ngày hai mươi bốn giờ điều bị ông ta giám sát.
Ông ta bệnh nặng tao thầm mong chết sớm một chút, để tao có được tự do.”
“Nhưng?” Anh nhìn hắn.
“Không nhưng nhị gì hết, ông ta chết rồi tao cũng như vậy thôi, cảm giác bị trói buộc bởi thứ ông ta để lại.”
Ánh mắt của Doãn Hiếu thật khó tả, hắn là người cầm đầu tổ chức, hiện tại hệt như một nạn nhân.
Thượng Lâm chán nản hỏi: “Hài lòng chưa?”
“Chưa, tao đang đợi cảnh sát đến bắt đây.”
Anh bất lực hỏi lại: “Buổi gặp mặt hôm nay, đã hài lòng chưa?”
“Tạm.”
“Với tính đa nghi đó đến bao giờ cảnh sát mới lần ra, nếu muốn bị bắt đến như thế sao không để cảnh sát đạt được mục đích.” Anh nói tiếp “Tự thú cũng được.”
Hắn nhìn anh với ánh mắt phán xét: “Cá bị bắt phải vùng vẫy, nếu chịu chết còn gì là thú vị.”
Mạc Gia Kỳ ngồi trong phòng bệnh mà gương mặt hết đỏ rồi xanh, vừa nãy cô phát hiện chiếc nhẫn bị mất cách đây mấy năm đột nhiên xuất hiện trên người Thượng Lâm.
Anh dùng vòng cổ xỏ qua nó, để lộ