Rồi ngày đó cũng đã đến, Ly Giang ký tên vào đơn ly hôn không chút chần chừ, đau nhất chính là chuyện Ly Giang không thừa nhận cô ta.
Ngay cả việc bảo lãnh khi Lạc Lạc tìm đến nhà Mạc Gia Kỳ quấy rối, bà ta cũng chẳng mảy may đến.
Lạc Khiêm đi tù như lẽ thường tình, ông ta kể khổ còn muốn cô ta ngồi tù thế, rất biết cách làm một người ba tốt, khiến Lạc Lạc càng trở nên khinh bỉ hơn.
Một nhà bọn họ cứ thế bị chia rẽ, công ty lao xuống con dốc tử thần, Doãn Hiếu đưa tay ra cứu vớt như một vị thần bao quanh bởi ánh sáng.
Nhưng…
Mạc Gia Kỳ lần nữa xuất hiện mà không báo trước, mọi thứ lại trở về dáng vẻ đổ nát.
Cô cảm nhận được cơn choáng, đầu óc bắt đầu xuất hiện những ảo cảnh hệt như cái chết trước đây.
Lần này khác ở chỗ sẽ không còn hai chữ ‘Giá như’, cô mệt rồi, việc làm lại cuộc đời đã làm rất tốt, đối với ông bà Mạc cũng không vướng bận điều gì nữa.
Cuộc đời An Phong sẽ không có dấu chân của Mạc Gia Kỳ, bọn họ sẽ sớm quên cô thôi.
Sẽ không có ngọn lửa bao trùm hay dòng nước ngột ngạt đang cố nhấn chìm, một màu đen tỉnh mịt.
Hình ảnh Thượng Lâm nở nụ cười đang đưa tay về phía cô cũng trở nên nhạt nhòa.
Hình ảnh bệnh viện lớn nhất nước chứa đựng mọi tạp âm, tiếng cười, tiếng khóc, tiếng bước chân vội vã… Cô gái trẻ được đẩy vào phòng cấp cứu với màu đỏ bao trùm toàn bộ cơ thể.
Một con nhóc trạc tuổi đang không ngừng run lên.
Thượng Thiên Thiên nhận được cuộc gọi từ anh trai.
Nội dung cuộc trò chuyện rất mập mờ, muốn nhắc đến ai đó đang ở vị trí khá hẻo lánh được một thời gian dài.
Vị trí được định vị vừa gửi sang Thiên Thiên lập tức vui vẻ lên đường, bao lâu nay bận học không có thời gian rảnh rỗi trò chuyện cùng Mạc Gia Kỳ, xem như đây là một cơ hội.
Nào ngờ vừa đến nơi đã thấy đám người đứng xung quanh canh gác, con bé chớp mắt vài cái đã hạ gục được những tên thanh niên lực lưỡng, bước vào trong đã nghe thấy mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.
Mắt thấy Mạc Gia Kỳ toàn thân là máu đang bị trói chặt trên ghế, cùng với hai con người đang bàn tính kế hoạch dẫn dụ ai đó đến.
Thiên Thiên phút chốc nước mắt dâng trào, bản chất cũng được bộc lộ, con bé vừa lao đến đấm vào mặt Hồng Dư Ái vừa hỏi: “Các người bị điên sao?”
Lạc Lạc cầm con dao tự vệ cũng bị Thiên Thiên đá văng ra khỏi tay, điên cuồng trút giận lên người Lạc Lạc.
Đánh cho đến khi hai con người đó ngất đi, con bé chợt nhớ đến tình hình nguy cấp của cô vội vàng gọi xe cứu thương đến, trên đường đi còn mạo hiểm báo tin cho Thượng Lâm.
Việc đầu tiên Thượng Lâm làm không phải báo cảnh sát đến bắt Lạc Lạc và Hồng Dư Ái, mà phái người trong tổ chức bắt bọn họ trói dưới tầng hầm của Doãn Hiếu.
Mạc Gia Kỳ được đẩy vào phòng phẫu thuật, khuôn mặt trắng bệch của Doãn Hiếu cũng xuất hiện đúng lúc, cơ thể hắn lạnh toát như không tin những thứ đang diễn ra trước mắt.
Hắn biết ngày hôm nay Mạc Gia Kỳ sẽ đi dạo ngoài công viên mới ra đó chờ sẵn, còn chuẩn bị kêu ca về vết thương rất nhanh đã lành, nhưng đợi mãi mà không thấy cô xuất hiện, hắn như vô tình đi đến nhà cô nhìn thử, nào ngờ thấy tên già nào đó nằm trước cổng, càng đi vào trong thì phát hiện những tên ăn mặc lịch sự nằm ngủ như chết.
Thông tin được đưa về tổ chức rất nhanh đã nhận được kết quả, xác định được hướng đi của Mạc Gia Kỳ, hắn nhanh chóng đến mà không nghĩ ngợi bất cứ điều gì.
Thiên Thiên chờ ngoài phòng cấp cứu không ngừng run rẩy, con bé không sợ máu nhưng nhìn một màn kia không tránh khỏi nghĩ nhiều.
Con bé phải cắn răng để tiếng khóc của bản thân không bật ra khỏi miệng, hình ảnh của hai người gặp nhau như mới ngày hôm qua.
Doãn Hiếu ngồi xuống bên cạnh thẩn thờ hỏi: “Em ấy xảy ra chuyện gì?”
Con bé lắc đầu nói: “Không biết, lúc tôi đến bọn họ đã hành hạ chị ấy thành ra như thế?”
“Là ai?” Doãn Hiếu nghiến răng hỏi.
“Lạc Lạc và Hồng Dư Ái.” Giọng nói nặng nề của Thượng Lâm vang lên.
Thiên Thiên không dám nhìn thẳng mặt anh trai mình, bọn họ vẫn còn phải diễn xuất trước mặt Doãn Hiếu.
Hắn nghe đến hai cái tên này thì không khỏi phẫn nộ, muốn trút giận lên dãy ghế đang ngồi nhưng bị Thượng Lâm ngăn cản, bọn họ không làm gì được ngoài việc chờ đợi.
Y tá bước ra, đôi mắt trầm tĩnh, giọng mang theo hối hả: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Ba người họ đều đứng lên chạy về hướng y tá nhưng rồi cùng nhau giật mình, cả ba đều không phải người nhà của Mạc Gia Kỳ.
Thiên Thiên run rẩy rút điện thoại: “Tôi lập tức gọi cho chủ tịch.”
“Vô dụng thôi.” Thượng Lâm tức giận nói tiếp “Mạc Gia Kỳ được nhận nuôi, bọn họ không cùng nhóm máu.”
“Bệnh nhân thuộc nhóm máu O, ngân hàng dự trữ máu thiếu hụt nhóm máu O trầm trọng.
Trong ba người thuộc nhóm máu trên có thể thử.”
Doãn Hiếu nghe y tá nói, lập tức mừng rỡ: “Tôi thuộc nhóm máu O, có thể.”
Hắn đi theo bước chân của y tá làm vài xét nghiệm trước khi truyền máu.
Mạc Gia Kỳ trong phòng phẫu thuật đã mất đi ý thức, vết thương không quá nghiêm trọng nhưng điều nguy cấp nhất là lượng máu bị mất đi.
Hiện tại đã có Doãn Hiếu bù lại chỗ máu bị mất đó, hắn nói với bác sĩ cứ lấy tùy thích.
Cô được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Doãn Hiếu âm thầm trốn về trước, hắn không thích mùi của bệnh viện, từ khi sinh ra đã như thế ngày hôm nay không suy nghĩ gì mà đến, thật ra hắn đã lấy hết can đảm để bước vào đây.
Về đến biệt thự hắn mới gửi cho Thượng Lâm một tin nhắn: “Ở lại chăm sóc cho Gia Kỳ, tình hình sức khỏe có khởi sắc thì làm cuộc phẫu thuật mắt.
Đến lúc đó tao sẽ cho người đưa đến, chuyện trong tổ chức