“Xin lỗi đi.” Mạc Gia Kỳ mặt đỏ bừng bừng, đang cố điều chỉnh nhịp tim.
“Tại sao?”
“Anh chưa xin phép.”
“Người của tôi thì cần gì xin phép?” Thượng Lâm nhếch mép cười tà mị.
Anh nói như thế nhưng vẫn nhỏ giọng: “Xin lỗi, cô chủ nhỏ.”
Hai từ ‘Cô chủ’ thực sự đã rất lâu rồi Mạc Gia Kỳ mới được nghe từ miệng Thượng Lâm, hiện tại cách gọi có chút khó tả, nó không còn đứng đắn như trước đây, cũng có thể tự cô nghĩ nhiều.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tràng vỗ tay cô độc đến từ vị trí của Doãn Hiếu, hắn vừa bước vào đã thấy cảnh tượng một màu hường phấn.
Kẻ cô đơn như hắn thật sự có chút cay mắt, muốn lẳng lặng rời đi nhưng có phần thiệt thòi.
Mạc Gia Kỳ nghe thấy tiếng động thì hoảng loạn một ít.
“Đừng nghĩ buổi tối muốn làm gì thì làm nhé!” Doãn Hiếu nghiến răng trừng Thượng Lâm.
Quay sang Mạc Gia Kỳ giọng điệu lập tức thay đổi: “Ngày mai có thể nhìn thấy mọi người rồi, chúc mừng cô.
Khi nhìn thấy rồi tôi có thể dẫn cô đi xem món quà mà bấy lâu nay cất công chuẩn bị, đừng từ chối.”
“Được.” Cô hỏi “Anh vô tình ghé qua đây sao?”
“Tôi cố tình đến để xem cái tên biế.n thái Thượng Lâm dở trò.” Doãn Hiếu ngồi xuống bên cạnh cô, chống tay lên cầm.
Hắn chọc vào chỗ khó nói khiến cô vừa điều chỉnh biểu cảm lại trở nên ngại ngùng.
“Đùa thôi, hiếm khi tôi ra ngoài nên ghé sang nhìn cô một chút.” Cả đời này tính tới tính lui đến bệnh viện chỉ cần xòe bàn tay ra đếm, gần đây vì Mạc Gia Kỳ mà trở nên quen với mùi khử trùng.
Hắn buồn rầu nói tiếp: “Ngày mai tôi có thể đến hoặc không, hôm nay tranh thủ một chút.”
“Vì sao?” Mạc Gia Kỳ nhanh nhạy hỏi.
Từ lúc nào cô đối với hắn lại tò mò nhiều chuyện đến như vậy? Người cứu mạng cô không chỉ có một, nếu vì điều này mà có hảo cảm thì thật sự quá vô lý.
Doãn Hiếu bình thản mở miệng: “Xử lý công việc thay cái tên biế/n thái bên cạnh cô.”
Hắn chỉ nói như vậy nhưng Thượng Lâm thừa hiểu cần người đứng ra vận chuyển chuyến hàng vào thành phố.
Số lượng thuốc phiện trồng ở trang trại hoa quá lớn, vượt mức tưởng tượng của mọi người nên chuyện khó mà xử lý ổn thỏa.
Một là đổ hết lỗi lên đầu Túy Liên sau đó liên hệ với cảnh sát đổi số lượng thuốc phiện ra, hai là… thực hiện phương án thứ nhất.
Anh nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi của hắn.
Toà án xử phạt Túy Liên là vào ngày mai, có lẽ Mạc Gia Kỳ không biết nhưng chuyện này người cập nhật tin tức đều biết.
Doãn Hiếu im lặng ngắm nhìn khuôn mặt cô.
“Vì tôi mà Thượng Lâm nghỉ việc sao?” Mạc Gia Kỳ e ngại hỏi.
Anh vội lên tiếng: “Tiền gom bao nhiêu năm nay cũng đủ rồi, có nghỉ việc cũng không chết được.”
“Mày hay lắm!” Doãn Hiếu nhỏ giọng, sau đó nói với cô “Ngày mai Thượng Lâm sẽ chở cô đến chỗ đó, có hơi tàn bạo một chút nhưng không thể chạy trốn đâu.”
“Là quà của anh, tôi không nỡ từ chối.”
Hắn yên tâm chào tạm biệt, Doãn Hiếu xuất hiện đột ngột đi cũng rất nhanh như đang sợ hãi điều gì đó, Thượng Lâm nhìn không rõ điểm này nhưng Mạc Gia Kỳ cảm nhận được.
“Hắn ta là một tên điên, em có chắc muốn xem món quà đó không?” Thượng Lâm muốn xác nhận lại một lần nữa.
Mạc Gia Kỳ bình tĩnh hỏi: “Anh ta đối với mọi người như thế nào?”
“Rất tàn bạo, thất thường.”
“Đối với tôi, anh ta khá bình thường còn có một tia ấm áp.” Cô nói ra những cảm nhận từ trước đến giờ.
Từ khi vô tình gặp, rồi cố tình tiếp cận với mục đích không rõ ràng, một vài lần gặp gỡ tiếp theo gọi là trùng hợp cảm giác rất an toàn.
Doãn Hiếu đứng ngoài cửa chưa thực sự rời đi, nghe câu nói này lòng hắn đột nhiên dâng trào cảm giác vui sướng, niềm vui lấn át đi những muộn phiền đang diễn ra trong đầu, lượng máu hắn bỏ ra ngày hôm đó quả thật xứng đáng.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ soi rọi vào phòng bệnh, bác sĩ đang tiến hành tháo băng, y tá đứng bên cạnh hồi hộp chờ xem kết quả.
Đôi con ngươi màu xám tro khẽ chuyển động, đang tìm kiếm gương mặt của ai đó.
Đột ngột dừng ở vị trí của chàng thanh niên, sau đó liền nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh.
Bác sĩ dặn dò một số thứ cùng y tá rời đi.
Mạc Gia Kỳ khó khăn thích ứng với ánh sáng, cô muốn mở mắt nhìn Thượng Lâm một lần nữa.
Hình ảnh này đã quá lâu không được nhìn thấy, làm cô nảy sinh cảm giác muốn ngắm nhìn anh cả ngày.
“Chậm một chút, không cần gấp.” Thượng Lâm hôn nhẹ lên trán cô.
“Gương, tôi muốn xem đôi mắt.”
Anh đi lấy gương đưa sang cho cô, Mạc Gia Kỳ nhanh chóng nhìn đến đôi mắt của mình.
Màu đen láy bị màu xám thay thế nhìn thật lạ mắt, phải thừa nhận nó làm cho gương mặt cô trở nên thú vị hơn nhiều.
Mạc Gia Kỳ nhìn xuống bàn tay trái có vết sẹo của việc khâu vá, bàn tay phải vẫn còn định hình, lòng buồn một tầng, ký ức của việc trước đó được chôn vùi vào một góc, quá kinh khủng để nghĩ lại.
“Sẽ không để lại sẹo, em đừng nhìn nữa.”
“Lừa người, anh nghĩ tôi là Tiểu Bình sao?” Mạc Gia Kỳ nhíu mày nói, rất nhanh sau đó quay trở về trạng thái vui vẻ.
Cô nói tiếp: “Đời người không tránh khỏi hai ba vết sẹo, miễn là anh không chê nó xấu.”
“Không có.” Thượng Lâm đặt gương xuống, xoa đầu cô vài cái.
Mạc Gia Kỳ nhìn ra hướng cửa: “Anh chủ tiệm vẫn chưa đến?”
“Có lẽ một lát nữa.”
Thượng Lâm vừa dứt lời đã nhìn thấy sắc mặt miễn cưỡng của Doãn Hiếu xuất hiện.
Hắn đi vào, thăm dò đôi mắt cô: “Có nhìn thấy tôi không?”
Mạc Gia Kỳ bày ra vẻ mặt bình thản: “Tôi thật sự mong chờ món quà của anh.”
Doãn Hiếu đột nhiên sa sầm, hai đôi mắt hắn gửi đến hoàn toàn khác đôi mắt đang ngự trị ở trên gương mặt Mạc Gia Kỳ.
Nhìn vào hành động của cô càng khiến hắn bất an hơn,