Mở cửa quán bar.
Kiều Phi tự mình đi đến một góc sáng sủa ngồi xuống, ngọn đèn hôn ám nhìn không rõ vẻ mặt của anh.
Lý Mặc Nhiên nhìn nhìn anh, mỉm cười: “Kêu cậu vài lần, rốt cục cũng chịu ra, uống cái gì, tôi mời.”
“Một kết bia.”
Nghe ngữ khí nản lòng của nam nhân, làm cho Lý Mặc Nhiên lắp bắp kinh hãi, mỉm cười dần dần biến thành cười khổ, nói: “Tôi gọi cậu ra là để uống rượu, không phải dùng rượu giải sầu, cho dù bia không làm người ta say, nhưng uống nhiều như vậy cũng sẽ say.”
“Tôi chỉ uống lúc này thôi.....” Kiều Phi vươn một ngón tay, quơ quơ trước mắt Lý Mặc Nhiên, “Một lần cuối này thôi......”
“Nghĩ muốn uống say để bày tỏ, bia không phải lựa chọn tốt nhất, kêu XO năm 82 đi, tôi cam đoan, một ly thôi là bao nhiêu tâm sự cũng tuông ra hết.” Lý Mặc Nhiên thở ra một hơi, sau đó nói, “Đừng cho tôi keo kiệt, một chút tiền ấy tôi trả được.”
Nói xong, hắn búng ngón tay cho phục vụ sinh.
“Đừng......” Kiều Phi đè lại tay hắn, trong đôi mắt mỏi mệt lộ ra một chút chua sót, “Tôi không muốn say nhanh như vậy, chậm rãi uống, chậm rãi say, chậm rãi...... Không cần nhanh như vậy......”
Tay Lý Mặc Nhiên bị nam nhân nắm chặt, sau lại buông ra, sau đó kêu một kết bia.
Kiều Phi cầm lấy một chai, nhét trong tay Lý Mặc Nhiên trong, sau đó chính mình cầm lấy một chai khác, cố gắng rặng ra một nụ cười, nói: “Cụng ly, Mặc Nhiên.”
Lý Mặc Nhiên trầm mặc một lát, chậm rãi hỏi: “Vì cái gì mà cụng ly?”
“Uống đi, rồi tôi nói cho cậu nghe.”
Kiều Phi hít sâu một hơi, sau đó một ngửa đầu, kia một chai bia nháy mắt đã thấy đáy.
Đây mà là chậm rãi uống, chậm rãi say? Lý Mặc Nhiên không tiếng động thở dài một hơi, muốn nói cái gì nhưng lại nhịn xuống, chậm rãi nhấm nháp ly bia trong tay, chờ hắn uống xong một chai, Kiều Phi trước mặt đã uống đến bảy, tám chai.
Mặt anh đỏ lên, mắt cũng đỏ, cảm thấy đầu óc cùng thân mình không còn ở chung một chỗ nữa.
“Mặc Nhiên...... Mặc Nhiên, tôi quyết định cùng y chia tay......”
Kiều Phi lại lấy tiếp một chai bia, thất thần uống, liền phun ra hơn phân nửa, phun khắp bàn, tới cả quần áo Lý Mặc Nhiên cũng bị dính. Anh ho khan, bối rối định đi lau, lại quơ ngã kia mấy chai bia rỗng.
“Tốt lắm, tôi biết...... Tôi đã biết......”
Lý Mặc Nhiên định nắm lấy tay anh, nam nhân lại rút mạnh tay về, gắt gao bụm chặn miệng, đem những âm thanh nghẹn ngào sắp tràn ra yết hầu đè ép đi xuống.
Nơi này nằm trong góc, ngọn đèn thực tối, không ai chú ý tới một nam nhân cuối đầu, đang dùng hết khí lực toàn thân để áp chế những bi thương trong lòng.
Muốn nói gì đó để an ủi nam nhân sầu khổ trước mặt, thế nhưng Lý Mặc Nhiên cuối cùng vẫn là không có lên tiếng, chỉ khẽ thở dài. Trong mắt hắn, Kiều Phi cùng Sở Kha chia tay, chẳng những không phải chuyện xấu, ngược lại là một chuyện tốt. Hai người cùng một chỗ, nếu chỉ có thống khổ không có vui vẻ, không bằng chia tay.
Một lúc sau, Kiều Phi chậm rãi buông tay, cầm lấy một chai bia đặt ở trên mặt, che đi nước mắt ràn rụa.
Lý Mặc Nhiên chỉ yên lặng nhìn anh, sau đó đưa qua đi một cái khăn tay.
Lau khô mặt, Kiều Phi hút hấp khí, đột nhiên nhếch miệng, nói: “Tôi hiện tại rất khó xem, có phải hay không?”
“Ừm!” Lý Mặc Nhiên thành thực trả lời.
“Tôi biết mà......” Kiều Phi lấy tay chống cái trán, cuối đầu nở một nụ cười, thì thầm “Tôi biết mà...... Rất khó xem, tôi năm đó dùng thủ đoạn để có được Sở Kha, thì đã trở nên rất khó xem...... Mặc Nhiên, cậu có biết tên của tôi vì sao lại có chữ ‘Phi’ không?”
Không đợi Lý Mặc Nhiên trả lời, anh nở nụ cười, tiếp tục nói: “Bởi vì tôi luôn phạm sai lầm, bất luận làm chuyện gì đều là sai, trước kia tôi không tuân thủ luật giao thông xông loạn ra đường lớn, làm hại mẹ tôi vì cứu tôi mà bị xe đâm chết; Thời điểm mới vào đại học, tôi không nghe lời ba nói, không đi học MBA, mà lại chọn học vẽ tranh, đem ông tức giận đến phát tác bệnh tim, cấp cứu thất bại mà chết. Trước đó ông có lưu lại di chúc, muốn tôi hảo hảo kinh doanh tập đoàn Thiện Nghiệp, đây là tâm quyết cả đời của ông, chính là không bao nhiêu lâu tôi liền đem tập đoàn Thiện Nghiệp bán đi, cầm tiền đi mua công ty Sở Kha, buộc hắn cùng tôi phải ở cùng một chỗ...... Ha ha...... Cáp...... Cậu xem, từ nhỏ đến lớn tôi không có làm nổi một việc gì. Mười năm qua, Sở Kha thống khổ, tôi cũng thống khổ......”
Nói tới đây, anh nhăn lại mi, ôm lấy ngực, tựa hồ nơi đó đau đến không xoa không được.
Lý Mặc Nhiên lắp bắp kinh hãi, đang muốn mở miệng, Kiều Phi lại nói: “Đừng lo lắng, tôi không có di truyền bệnh tim từ ba, nơi này......” Anh chỉ vào ngực mình, “Là rất đau, nhưng không phải bệnh...... Mặc Nhiên, chúc mừng tôi đi, tôi rốt cục cũng làm đúng rồi, có phải hay không? Tôi quyết định buông tha Sở Kha, đem công ty cổ phần toàn bộ chuyển trả lại cho y, y sẽ không tái thống khổ, tôi cũng sẽ không.”
Lý Mặc Nhiên uống một ngụm rượu, sau đó thản nhiên nở nụ cười, nói: “Chúc mừng cậu, Kiều Phi, chúc mừng cậu rốt cục nghĩ thông suốt.”
“Cám ơn.” Kiều Phi buông tay xuống, “Mặc Nhiên, cám ơn cậu, có thể quen cậu, cùng cậu làm bằng hữu, có lẽ mười năm qua, đây là chuyện duy nhất tôi không có làm sai.”
“Như vậy, liền vì tình bạn của chúng ta mà cụng ly đi.” Lý Mặc Nhiên cố gắng làm cho ngữ khí thoải mái hơn một chút.
“Cụng ly.”
Lại hai chai bia thấy đáy, rất nhanh, kia một kết bia đều bị hai người uống sạch, uống rất sảng khoái.
“Kiều Phi, chia tay rồi, cậu có tính toán gì không?”
“Vẽ tranh, Mặc Nhiên, tôi nghĩ sẽ tiếp tục vẽ, đây từng là giấc mộng lớn nhất của tôi, trở thành hoạ sĩ nổi danh a.”
“Tốt lắm...... Kiều Phi, cậu đến phòng triễn lãm tranh của tôi hỗ trợ đi.”
“A? Tôi hiện tại...... Chỉ có cái bằng họa sĩ thôi......”
“Như vậy liền lấy nó làm khởi đầu...... Tôi nơi đó có có sẵn phòng vẽ tranh, có cũng nhiều tác phẩm vĩ đại cho cậu quan sát. Có người làm mẫu, thỉnh thoảng còn có một ít hoạ sĩ đến, có nổi danh, cũng có nghèo túng, tôi tin ngươi sẽ có nhiều việc để làm, học được rất nhiều đồ vật này nọ, Kiều Phi, cậu có tài văn chương, chính là hoang phế mười năm, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu, này thực khó khăn, cậu có dũng khí không?”
“Mặc Nhiên......”
“Cái gì?”
“Tôi ngay cả quyết tâm cùng Sở Kha chia tay còn có, cho nên trên đời này, không còn có sự tình gì có thể làm tôi lùi bước cùng sợ hãi.” Kiều Phi nhếch môi, toát ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Tôi ngay cả dũng khí cùng y chia đều có, còn có cái gì có thể khó được tôi.”
Lý Mặc Nhiên kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, rõ ràng đã qua tuổi thanh xuân, rõ ràng bị mười năm thống khổ tra tấn đến ánh sáng cũng hoàn toàn biến mất, vậy mà giờ khắc này, hắn lại thấy rất chói mắt, nam nhân tươi cười tuy rằng miễm cưỡng, nhưng là bên trong lại có thứ gì đó không thể nói rõ chậm rãi nảy sinh, cho dù ở ngọn đèn mờ ảo, cũng che lấp không được ánh hào quang kia.
Kiều Phi say, Lý Mặc Nhiên đưa anh về nhà mình ngủ qua đêm.
Khi anh về lại nhà đã là ngày hôm sau.
Trong nhà lạnh tanh không một bóng người. Sở Kha là người rất ít khi sử dụng đồ đạt, y đã rời đi trước đó, đem trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, giống như là chưa từng ở nhà này ăn cơm, ngủ nghỉ.
Kiều Phi nhìn chung quanh một vòng, đau khổ nở nụ cười, anh thậm chí nhìn không ra đêm hôm qua Sở Kha rốt cuộc có hay không trở về đây, trong phòng thu thập rất sạch sẽ. Một tuần nay, không biết là cố ý hay vô tình, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh và Sở Kha đều khác nhau, nhắm mắt không thấy nhau, mở mắt cũng không thấy nhau.
Trên bàn trong phòng khách có đặt một bao thuốc lá, Kiều Phi theo thói quen định rút ra một đếu, nghĩ muốn châm, rồi lại thả trở về, nếu đã quyết định đi rồi, cũng không tất yếu lưu lại mùi vị chính mình, mất công Sở Kha phải mở cửa sổ để tản đi mùi thuốc lá.
Kiều Phi cũng không thích hút thuốc, cũng không có nghiện thuốc lá, chỉ tại anh không chịu nổi sự quạnh quẽ trong nhà, nếu nói trong lời nói của Sở Kha luôn mang một hương vị lạnh lùng, thì mười năm qua, anh vẫn luôn cố ý để loại lạnh lùng này bị dính vào một chút mùi vị thuốc lá của anh, kỳ thật thực ngốc.
Bởi vì cái này một chút tác dụng cũng không có, mười năm qua, Sở Kha vẫn là Sở Kha, không thể đổi thành Sở Kha là của Kiều Phi.
Cứ như vậy chấm dứt đi.
Kiều Phi đem bao thuốc ném vào thùng rác, ném luôn cả cái bật lửa vào chung, còn có cả sự không cam lòng của anh.
Thu thập mọi thứ của bản thân, đem toàn bộ đóng gói xong, anh mới hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, sau đó, anh gọi điện thoại cho Sở Kha.
Điện thoại vừa đổ chuông liền bị người bên kia cúp máy, đổ rồi lại cúp, đến khi Kiều Phi gọi lần thứ ba, Sở Kha không chịu nổi quấy rầy của anh, tắt điện thoại.
Buông di động, Kiều Phi chống tay lên trán cười khổ, xem ra, chính mình đối với Sở Kha mà nói, y như là câu chuyện ‘cậu bé chăn cừu’, là một kẻ luôn nói dối. Mười năm qua, anh sớm đã dưỡng thành thói quen sớm tối đều gọi cho Sở Kha một lần, mà kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nghe thanh âm của y mà thôi, cho dù chỉ là tiếng ghi âm trong điện thoại Sở Kha.
Có đôi khi tâm tình Sở Kha tốt một chút, sẽ cầm lấy điện thoại lạnh lùng hỏi anh có chuyện gì, còn phần lớn thời gian y căn bản không có tiếp, trực tiếp cúp máy, nếu Kiều Phi dây dưa quá mức, hắn sẽ tắt máy, không muốn thấy phản ứng của anh.
Đây là tính cách của Sở Kha, cho dù hận anh đến tận xương tủy, y cũng sẽ không đánh anh mắng anh, mà chỉ dùng một thái độ xem thường đối đãi anh. Cho dù hai người ở chung một mái nhà đã mười năm, Sở Kha vẫn như cũ sống như một người đàn ông độc thân, giống như phòng này, chỉ có một mình y ở.
Mười năm bị coi thường, rốt cục làm cho Kiều Phi chết tâm, cho dù là một tảng đá, mười năm được anh xem như bảo bối mà ủ trong lòng bàn tay, cũng nên có chút hơi ấm rồi.
Chính là Sở Kha trước sau như một vẫn lạnh như băng.
Kiều Phi nhớ tới một câu danh ngôn, dưa hái xanh không ngọt. Rất đơn giản chỉ một câu này thôi, trước kia anh không tin, lòng người đều làm bằng xương bằng thịt, anh tin tưởng chỉ cần anh đối Sở Kha hảo, một ngày nào đó, Sở Kha sẽ tha thứ cho anh, thậm chí nhất định có thể yêu thượng anh.
Nhưng là anh sai lầm rồi, sai toàn bộ. Tâm của Sở Kha không phải bằng xương bằng thịt, tâm của y, so với băng còn lạnh hơn, so với thiết còn cứng hơn.
Cắt đứt, liền cắt đứt hoàn toàn, đến gặp mặt lần cuối cũng không thể. Tới tình trạng này rồi, thay vì chính miệng nói chia tay với Sở Kha, không bằng cứ như vậy lẳng lặng rời đi.
Kiều Phi cắn chặt răng quyết tâm đem ý nghĩ gọi điện cho Sở Kha vứt sang một bên, anh tìm bút viết mấy câu, đem văn kiện chuyển nhượng công ty cùng nhau đặt ở đầu giường của y.
Tạm biệt, Sở Kha.
Tạm biệt, tình yêu của tôi.
Kéo hành lý đi trên lối đi dành cho người đi bộ, gió tháng ba nhè nhẹ mang đi những lo lắng. Kiều Phi sờ sờ cái ót, đột nhiên nở nụ cười, cười đến thực nhẹ nhàng.
Bất quá chia tay mà thôi, anh còn tưởng sẽ phải rất đau khổ rất khó khăn, hận không thể leo mấy chục tầng lầu mà nhảy xuống mới có thể kết thúc. Vậy mà hiện tại lại đột nhiên cảm thấy thoải mái, mười năm qua chưa từng cảm thấy thoải mái như lúc này, giống như sợi dây thường quấn chặt trên người đột nhiên đã biến mất.
Nguyên lai, chia tay không khó khăn như anh đã nghĩ, chia tay cũng không thống khổ như trong tưởng tượng. Tuy rằng, hiện tại khi nghĩ đến Sở Kha, tâm anh vẫn là rất đau, nhưng là, một ngày nào đó sẽ không còn đau nữa, chỉ cần cho anh một chút thời gian thôi.
“Mặc Nhiên, tới đón tôi đi, tôi đã muốn không còn nhà để về rồi.”
Một cuộc điện thoại, Lý Mặc Nhiên liền bay nhanh tới. Không đến nửa giờ, một chiếc xe thể thao màu xám bạc đã đứng trước mặt Kiều Phi.
Kiều Phi đang thẫn thờ ngồi trên đóng hành lý, thẳng đến khi Lý Mặc Nhiên xuống xe đứng ở trước mặt anh, mới giựt mình tỉnh lại, ngượng ngùng cười cười, nói: “Mặc Nhiên, lần này thật sự mang phiền toái cho cậu.”
“Là bạn bè thì không cần khách khí.” Lý Mặc Nhiên cười cười, nhìn đến đóng hành lý không hề ít của Kiều Phi, lại có chút nhíu mày, “Sở Kha cứ như vậy đem cậu đuổi ra khỏi