Thế nào Sở Kha không lên tiếng, ngược lại là Lý Mặc Nhiên đến tìm anh than thở.
Kiều Phi mặc bộ đồng phục của phòng triễn lãm, vui vẻ đem mấy bức tranh khách nhân vừa xem cất đi, quay người lại liền nhìn thấy Lý Mặc Nhiên mặc mày sầu khổ, không khỏi buồn cười nói: “Chuyện gì làm cậu phiền não như vậy?”
“Tiêu Tang vài ngày nữa sẽ đi.” Lý Mặc Nhiên thở dài.
Kiều Phi vỗ vỗ an ủi hắn “Có thể cùng đại sư quen biết, đã là may mắn lắm rồi, còn chuyện triễn lãm tranh, về sau sẽ có biện pháp khác thôi.”
Lý Mặc Nhiên tiếp tục thở dài: “Chuyện triễn lãm tranh, cũng không phải không có hy vọng, chính là điều kiện anh ấy đưa ra thật sự là......”
“A?” Kiều Phi kinh ngạc “Tang ca đồng ý sao? Anh ấy đưa ra điều kiện gì?”
“Điều kiện của anh ấy, là được vẽ chân dung của Sở Kha, nếu Sở Kha đồng ý, anh ấy sẽ dùng hai năm để vẽ mười hai bức chân dung, làm thành một cuộc triễn lãm trọng điểm.” Lý Mặc Nhiên quán quán hai tay.
Trên đời này khó chịu nhất chính là gì, đó là không phải không có hi vọng hoàn thành sự việc, mà là cái điều kiện để hoàn thành, làm cho người ta không thể không cảm thấy tuyệt vọng a.
Miệng Kiều Phi mở ra thật to, rốt cuộc cũng không thể khép lại.
Ngày nghỉ của Tiêu Tang chỉ còn có bốn ngày, nói cách khác, trong vòng bốn ngày này, Lý Mặc Nhiên nếu không thể thuyết phục được Sở Kha, chuyện này coi như thất bại. Mà đối với Sở Kha, tuy Lý Mặc Nhiên không tính là quen thuộc, nhưng chỉ cần nghĩ đến một quyền hồi ở bệnh viện, cũng đại khái biết được tính cách của y.
“Nếu không...... Tôi đi hỏi Sở Kha một chút......”
Những lời này đã dâng lên miệng Kiều Phi cả một buổi chiều, nhưng lại không thể nào nói ra. Chỉ cần nhớ lại năm đó Sở Kha như thế nào xé bỏ bức tranh của anh, Kiều Phi vẫn bị cảm giác hít thở không thông bao phủ.
Cơn thịnh nộ của Sở Kha thật sự rất đáng sợ.
Bất quá, Sở Kha cũng thật sự rất thích hợp làm người mẫu, kia dáng người...... Kiều Phi chỉ là hồi tưởng, đã muốn xúc động đến chảy nước miếng cùng máu mũi.
Lý Mặc Nhiên tựa hồ cũng đã từ bỏ, thời điểm tan tầm, hắn vỗ vỗ Kiều Phi nói: “Loại chuyện này, cưỡng cầu cũng không được, tôi chỉ cần tận tâm đem phòng triễn lãm tranh quản lý thật tốt, có danh tiếng trên trường quốc tế, đến lúc đó, không phải tôi cầu đại sư, mà là đại sư đến nhờ tôi.”
Thời điểm hắn nói lời này, giọng điệu thật cở mở, dường như đã thông suốt rồi.
Kiều Phi miễn cưỡng cười cười, không có nói gì, ủ rũ đi về nhà, nhìn đến Sở Kha, câu nói kia lại bắt đầu ở trên miệng vờn quanh. Vài lần muốn nói lại thôi, vẫn là không có thể nói ra. Nói thì thế nào, đã biết rõ trước mặt là tảng đá, còn lấy đầu mình đâm vào, loại việc ngu ngốc này, anh cũng đã làm đâu có ít, còn không học được kinh nghiệm sao?
Ngược lại là Sở Kha giống như nhìn ra cái gì, tại thời điểm Kiều Phi đang rửa chén, hỏi một câu: “Anh có gì muốn nói với tôi?”
Kiều Phi đang không yên lòng, chợt nghe y nói một câu như vậy, nhất thời giật mình, cái chén trên tay liền rơi xuống đất, bể thành bốn, năm mảnh.
“Cái gì muốn nói gì?” Anh một bên ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, một bên lập lờ, trong lòng lại buồn bực phản ứng dị thường của Sở Kha.
Người này hôm nay hình như tâm tình tốt lắm?
Sở Kha tựa vào cửa, mắt nhìn thẳng thản nhiên nói: “Tôi hiện tại tâm tình đang tốt, anh có yêu cầu gì, có lẽ tôi sẽ đáp ứng.”
Mặt trời hôm nay mọc từ đằng Tây sao?
Kiều Phi theo bản năng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, phía tây thật sự có một mảng đỏ ửng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một chút lòng đỏ trứng gà, anh cảm thán, thái dương quả nhiên là mọc từ hướng tây, lại hồn nhiên quên mất bây giờ đã là chạng vạng hoàng hôn.
“Cậu thật sự cái gì cũng đáp ứng?” Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn là nhịn không được hỏi.
Nhịn không được hấp dẫn a, rõ ràng biết trước mặt là một tảng đá, lớp da phía ngoài cứng như thiết, anh vẫn nhịn không được muốn đâm vào, thưởng thức hương vị đầu rơi máu chảy. Ai, cũng không phải cái gì mỹ vị.
Kiều Phi còn mãi suy nghĩ, lại không biết biểu tình hiện giờ của mình trong mắt của Sở Kha, hình dung quả thực rất giống một tên trộm.
“Có lẽ.” đầu Sở Kha nâng lên rất cao.
“Cậu cho tôi vẽ một bức......” Ma xui quỷ khiến Kiều Phi thốt ra, sau đó mới phản ứng vội bụm miệng lại, “Tôi cái gì cũng chưa nói, tôi đi vứt rác.”
Nói xong, anh ba chân bốn cẳng cầm lấy túi rác, lách qua người Sở Kha mà chạy.
Kiều Phi cuối cùng vẫn là không có ngốc đâm đầu vào tảng đá, Sở Kha cũng không có tái truy vấn, chẳng qua quanh thân y áp suất không khí đã thấp đi nhiều, làm cho Kiều Phi nghĩ đến chính mình lại chọc giận Sở Kha.
Nam nhân này tựa hồ so với trước kia càng khó hầu hạ.
Kiều Phi thế nhưng hoài niệm thái độ hờ hững đem anh xem như không khí trước kia của Sở Kha, tuy rằng như vậy thì ngày nào cũng thấy nặng nề, nhưng vẫn đỡ hơn không khí ủy dị bây giờ.
Anh hoàn toàn không đoán ra được, đằng sau gương mặt khiến người người say mê kia rốt cuộc là đang cất dấu tâm tư gì, càng đoán không ra Sở Kha rốt cuộc nghĩ muốn như thế nào trả thù anh, Sở Kha như thế nào có thể bình tĩnh đối đãi người mà y hận đến thấu xương như vậy?
Vấn đề này vẫn tiếp tục cho đến khi Tiêu Tang đại sự đi, Kiều Phi nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, đành phải bỏ cuộc không tìm tòi nữa, anh bắt đầu toàn tâm toàn ý nghiên cứu những chỉ điểm mà Tiêu Tang trước khi rời đi dạy cho anh.
Kỹ thuật vẽ tranh của Kiều Phi đột nhiên có bước tiến lớn, điều này càng làm cho anh nhiệt tình hơn với hội họa, tâm vô vướng bận, anh cơ hồ mỗi ngày đều ngâm mình ở phòng triễn lãm, tan ca cũng không nghỉ ngơi, mà thẳng đến ngôi nhà nhỏ bên bờ hồ, bày dụng cụ vẽ tranh, lúc thì vẽ, lúc lại phối màu, có lúc còn trao đổi kỹ thuật vẽ tranh với những người cùng chung chí hướng, nếu không phải Sở Kha mỗi ngày giữa trưa đều tới đón anh đi ăn cơm, anh cơ hồ sẽ đã quên mất chính mình cùng Sở Kha còn có một mối quan hệ không minh bạch.
Bởi vậy, mãi trầm mê trong vẽ tranh, anh cũng không có phát hiện sắc mặt của Sở Kha càng ngày càng … khó coi hơn. Thẳng đến có một ngày, Phương Thủ Thành mặt xám mày tro tìm tới cửa, ngay bên ngoài phòng triễn lãm chặn anh lại.
“Kiều Phi, Kiều Bồ Tát, Kiều tổ tông, tôi cầu anh, đem Sở Kha nhà anh lãnh trở về đi, đừng để những người qua đường vô tội như chúng tôi phải chịu đựng tai họa. Hửm!”
“Cậu...... Nga, là cậu..... Cậu vừa nói cái gì?” Kiều Phi sớm đã bị vô số bức tranh làm cho mê muội, trong đầu trừ bỏ vẽ tranh chỉ có tranh vẽ, nên ý thức có hơi trì độn, nhìn chằm chằm Phương Thủ Thành một hồi thật lâu, mới nhận ra hắn, về phần lời nói mới rồi của Phương Thủ Thành, thật ngại, anh căn bản là không có nghe rõ ràng.
“Anh, anh...... Ai......” Phương Thủ Thành thấy Kiều Phi trưng ra bộ dáng mơ hồ mà nhìn mình, tức giận đến cơ hồ giơ chân, chỉ vào chóp mũi của anh muốn mắng nhưng là không có lên tiếng, “Quên đi, anh đi theo tôi, tận mắt nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Sở Kha......”
“A? Sở Kha làm sao vậy?” Kiều Phi cố gắng hồi tưởng về tình cảnh ăn cơm lúc trưa cùng Sở Kha, hình như đâu có gì bất thường, cơm nước xong Sở Kha còn kéo anh ở trên đường lớn đi đến năm sáu vòng mới buông tha, mới có nửa ngày, y có thể xảy ra chuyện gì?
“Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi bị hai người các người ép tử.” Phương Thủ Thành đem Kiều Phi lôi lên xe, tâm tình hiện tại của hắn đã muốn bộc phát, “Tôi nói, các người có vấn đề gì, có thể hay không tự giải quyết, đừng cho Sở Kha đem cảm xúc đưa đến công ty, anh có biết hiện tại từ trên xuống dưới công ty gọi cậu ta là gì không, ma quỷ a...... Trước kia tất cả mọi người đều xem cậu ta là tình nhân trong mộng, hiện tại đã thành ma quỷ trong mộng......”
“Ma quỷ?”
Kiều Phi đột nhiên cảm thấy ngón tay mình có chút ngứa ngáy, kìm lòng không được trong đầu liền hiện ra bộ dáng Sở Kha ăn mặc như ma quỷ, nếu vẽ thành tranh, kia nhất định là ma quỷ đẹp nhất trên thế giới.
May mắn Phương Thủ Thành không biết chuyện mà Kiều Phi đang nghĩ trong đầu, bằng không hắn có thể tức giận đến hộc máu.
Khi tới nơi, Kiều Phi bước xuống xe, mới phát hiện nơi này là trước cửa công ty Thắng Thiên, nhất thời nhướng mày, nói: “Phương tiên sinh, cậu dẫn tôi tới nơi này làm cái gì?”
Phương Thủ Thành chán nản “Đương nhiên là tới tìm Sở Kha, bằng không tôi mang anh tới đây làm gì?”
“Còn chưa tới giờ tan tầm, y sẽ không thích tôi quấy rầy lúc này đâu.” Kiều Phi lắc lắc đầu, xoay người bước đi.
“Kiều tổ tông của tôi a......” Phương Thủ Thành gắt gao nắm chặt anh lại, “Tôi cầu xin anh, đem Sở Kha rời công ty đi, tôi mặc kệ là anh dụ dỗ hay là ép buộc, chỉ cần làm cậu ta rời đi, anh chính là Bồ Tát sống, cứu khổ cứu nạn, đại từ đại bi......”
“Cậu nói hưu nói vượn cái gì vậy?” Kiều Phi vừa bực mình vừa buồn cười, lại không thể không thấy lạ, “Sở Kha rốt cuộc làm sao vậy?”
“Làm sao a, ngày nào mặt cậu ta cũng đen thui, mới mấy tháng thôi, cậu ta đã mắng khóc sáu nhân viên, trong đó có hai người còn là nam. Khấu trừ một nửa tiền thưởng của toàn bộ công ty, lý do là là vì nhân viên đi làm trễ hơn so với cậu ta, này còn chưa tính, cậu ta còn ở trên bàn đàm phán đá văng ba hợp đồng, thôi thì dù sao cũng là công ty của cậu ta, cậu ta không xót tôi cũng không quản, chính là, hôm nay cậu ta thật quá đáng, cư nhiên đem lượng công việc của một tháng, bắt chúng tôi phải hoàn thành trong 3 ngày, ba ngày a......” Phương Thủ Thành dựng thẳng ba ngón tay, sắp khóc, “Toàn bộ nhân viên công đều bị cậu ta ép đến điên rồi, một đám nháo đòi đệ đơn xin từ chức, tôi cùng quản lý nhân sự xử lý việc này đến sức đầu mẻ trán, nói đến khô cạn nước miếng, thật vất vả mới tạm thời áp chế đống đơn từ chức đó...... Chính là nếu Sở Kha vẫn còn như vậy, không quá vài ngày, người trong công ty sẽ đều đi hết......”
“Tại sao có thể như vậy?” Kiều Phi trợn mắt há hốc mồm, “Thắng Thiên là sinh mệnh của Sở Kha, cho dù y có không vui vẻ, cũng sẽ không lấy Thắng Thiên ra mà đùa, Phương tiên sinh, cậu sẽ không nói dối tôi chứ?”
“Tôi lừa anh làm gì? Chính anh lên xem sẽ biết.” Phương Thủ Thành đem Kiều Phi đẩy mạnh vào thang máy.
Nhìn thấy cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sắc mặt Kiều Phi có chút trầm trọng, do dự một chút mới nói: “Phương tiên sinh, mấy ngày nay tôi và Sở Kha không có cãi nhau, cũng không có chuyện gì xảy ra, y không vui, chắc là không liên quan đến tôi rồi, cậu kêu tôi đến sợ cũng sẽ không có tác dụng gì, hơn nữa...... Cậu xác định y nhìn thấy tôi sẽ không nổi giận chứ?”
Phương Thủ Thành giật mình, sau đó vỗ trán than thở: “Tôi thật sự bị hai người làm cho tức chết...... cậu ta thành cái dạng này mà không liên quan tới anh, tôi liền lặp tức từ lầu mười tám nhảy xuống...... Kiều Phi, Sở Kha yêu anh, anh có biết không, Sở Kha con mẹ nó yêu anh yêu đến điên rồi, tôi không biết hai người rốt cuộc là muốn bày trò gì, biến thành cái dạng ngày hôm nay, nhưng là tôi con mẹ nó có thể khẳng định, tên hỗn đản Sở Kha rất yêu anh.”
Kiều Phi dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, không biết nên khóc hay cười, quả thực không biết nói cái gì cho phải. Sở Kha thương anh? Anh chưa từng nghe chuyện nào nực cười hơn thế này, y không hận anh thì thôi, yêu, Sở Kha có lẽ có yêu, nhưng đối tượng tuyệt đối không phải là anh.
Phương Thủ Thành thấy anh nhìn mình như vậy, nhịn không được nói: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Anh không tin? Trời ơi, anh thế nhưng không tin cái tên ngốc kia yêu anh...... Kiều Phi, anh có từng nghĩ qua, Sở Kha tại sao lại chịu ở cùng anh mười năm...... Không phải mười giờ, cũng không phải mười ngày, là mười năm a......”
Đương nhiên là bởi vì cổ phần công ty...... Lời này Kiều Phi chưa kịp nói ra thì cửa thang máy đã mở, Phương Thủ Thành ở sau lưng một phiên đẩy anh, bắt anh phải bước khỏi thang máy.
Kiều Phi có chút tức giận quay đầu, lại nhìn thấy Phương Thủ ở phía sau hai tay tạo thành hình chữ thập vái lại không ngừng, bộ dáng cực kỳ đáng thương, làm lòng anh cảm thấy một trận bất đắc dĩ, đành phải hít sâu một hơi, thẳng hướng văn phòng Sở Kha mà đi. Trên đường có vô số ánh mắt bắn tới, còn có người định đến ngăn cản anh lại, nhưng toàn bộ đều bị Phương Thủ Thành thu phục.
Thư ký Sở Kha nhìn thấy anh, vội vàng ấn điện thoại, sau đó đối với microphone nói: “Sở tổng, Kiều tiên sinh đến đây.”
Không biết Sở Kha ở trong điện thoại nói cái gì, mà khi nàng buông điện thoại, liền cười tươi như hoa nở nhìn Kiều Phi “Kiều tiên sinh, Sở tổng mời anh vào.”
Kiều Phi giật mình, thấp giọng nói: “Y mời tôi vào? Cô xác định y không phải là bảo tôi cút đi chứ?”
Thư ký liên tục xua tay, nói: “Kiều tiên sinh, anh nhanh vào đi thôi.”
Làm gì cảm xúc không tốt, rõ ràng là tâm tình tốt lắm mới đúng.
Trừng mắt nhìn Phương Thủ Thành liếc mắt một cái, Kiều Phi lại gãi gãi cái ót, anh vẫn có chút không thể tin tưởng, Sở Kha uống nhầm thuốc gì sao? Thời điểm anh bước qua cửa văn phòng, đột nhiên nhớ tới lời nói của Phương Thủ Thành, chẳng lẽ Sở Kha thật sự thương anh sao? Trong lòng anh đột nhiên run lên, sau đó theo bản năng mạnh lắc lắc đầu, thuận tay đem cửa mở ra.
Cửa chậm rãi đóng lại, thư ký nhìn Phương Thủ Thành vươn hai ngón tay, tạo thành dáng chữ V, cao hứng nói: “Phương đại luật sư, cũng là anh có biện pháp, vừa rồi em mới báo với Sở tổng có Kiều tiên sinh tới, thanh âm của Sở tổng thực nhẹ đến có thể nổi trên mặt nước, thiên a, em chưa từng nghe qua Sở tổng dùng loại ngữ điệu này mà nói bốn chữ ‘ mời anh ta vào ’.”
Phương Thủ Thành vỗ vỗ bộ ngực, đắc ý nói: “Em cũng không nhìn xem là ai ra quân.”
“Nhưng mà, trước kia Sở tổng đối xử với Kiều tiên sinh không như vậy, vì cái gì hiện tại lại......” Thư ký trầm tư không tìm ra được lời giải.
Phương Thủ Thành nhếch mép xem thường nói: “Cái thằng ngốc đó, trước kia mặc ý sử dụng, nên không lo sợ Kiều Phi sẽ bay ra khỏi lòng bàn tay, hiện tại...... Nói lầm bầm, cậu ta xứng đáng ném thử tư vị bị người khác bỏ rơi......”
Thư ký bừng tỉnh đại ngộ.
“Có việc gì sao?”
“Không có việc gì.”
Hai câu đối đáp đơn giản, đây là câu duy nhất Kiều Phi cùng Sở Kha nói sau khi