“Uyển Vy, đây là con gái của em, con bé không hề chết. Nó vẫn luôn đợi mẹ nó.”
“Thật sao ? Đây thật sự là con của em ?”
“Là thật. Ngày nào tôi cũng cho con bé xem ảnh của em, có lẽ... con bé sẽ nhanh chóng nhận em là mẹ thôi.”
Bạch Uyển Vy ngay lập tức ôm chầm lấy Hàn Tử Dương, bật khóc vì quá đỗi vui mừng. Cô vốn nghĩ rằng đây là ngày đau khổ nhất cuộc đời vì đồng thời mất đi người mình yêu cũng như đứa con duy nhất của mình, nhưng hoá ra... cô vẫn còn một cô con gái, một đứa trẻ thật đáng yêu. Con bé mang một phần của Giang Phong, đối với cô như vậy là đủ rồi. Cô còn tưởng rằng... đời này sẽ không lưu giữ được thứ gì thuộc về hắn nữa.
“Cảm ơn anh. “
“Con bé còn đang đòi mẹ kìa.”
Bạch Uyển Vy khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống tấm thảm bày đầy đồ chơi trên đó. Cô bế bé con lên, nó cười khúc khích, vô cùng dễ thương. Đã bao lâu rồi cô không được cười, không được hạnh phúc như này ? Từ khi phát hiện Giang Phong ngoại tình, cuộc sống của cô chỉ toàn là nước mắt, đau khổ. Nếu như ngày hôm nay không có Hàn Tử Dương kéo cô ra khỏi địa ngục, cô có lẽ còn không nhớ cười là như thế nào nữa.
Cô biết phải cảm ơn Hàn Tử Dương thế nào đây ? Vào thời khắc cô bị vứt bỏ, anh lại đứng ra để bảo vệ cô, bảo vệ con gái của cô, mà cô lại chẳng thể nào bù đắp được cho anh.
“Tôi vẫn chưa đặt tên cho con bé, em đặt đi.”
“Vậy thì... gọi nó là Uyển Đình đi.”
Thực ra, đây là cái tên mà Giang Phong đã định đặt cho con. Hắn nói hắn muốn con gái của hai người tên Uyển Đình, là vì có một chữ trong tên của cô. Còn về Bạch Uyển Vy, cô không quá thích cái tên này, nhưng vì hắn, cô liền thích nó.
“Tôi có thể làm cha của con bé không ?”
Cho dù đứa bé này không phải là con ruột của anh, anh vẫn muốn cùng cô nuôi dưỡng nó, ít ra làm vậy cô cũng sẽ cảm động. Giang Phong đã tổn thương cô quá nhiều rồi, giờ đây cô cần một người có thể chữa lành vết thương trong tim.
“Em xin lỗi... chúng ta chỉ đến đây thôi, đừng tiến xa thêm nữa.”
Tuy nhiên, Bạch Uyển Vy nhanh chóng lắc đầu rồi nói xin lỗi. Trước kia, Giang Phong từng quả quyết với cô rằng đời này chỉ muốn cô là vợ mình, nhưng chẳng được bao lâu, hắn lại ngang nhiên ân ái với Đường Bích Vân trước mặt cô. Hai lần yêu, hai lần chịu tổn thương, cô sợ rồi, cô không dám nữa, cô không xứng đáng có được tình yêu.
Một thời gian sau...
“Ba năm rồi... em vẫn không chịu quay đầu sao Bạch Uyển Vy