“Dì thật quá đáng... con ghét dì... dì đi rồi thì đừng quay về nữa...”
...
Bạch Uyển Vy trở về căn hộ nhỏ của mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo của nơi đây, trái tim cô lại quặn thắt. Nếu như Uyển Đình còn ở đây, con bé không vứt bỏ cô, có phải nó đã xà vào lòng cô rồi không ? Bạch Uyển Vy thực sự nhớ những lúc cô trở về nhà, con bé sẽ chạy ra đón cô.
Vốn dĩ Bạch Uyển Vy vẫn đang chìm trong những kí ức tươi đẹp với con gái, cho đến khi tiếng chuông vang lên, cô mới chạy ra mở cửa. Hoá ra là Hàn Tử Dương. Có lẽ anh còn chưa biết cô đã trả Uyển Đình cho Giang Phong, cho nên anh vẫn mua rất nhiều đồ con bé thích đến.
Mặc dù không phải là máu mủ của mình, nhưng Hàn Tử Dương đối xử với Uyển Đình không khác con ruột là bao cả. Mỗi ngày anh đều đưa đón con bé đi học, ngày lễ lại dẫn nó đi chơi, mua sắm. Trong mắt Bạch Uyển Vy, anh mới chính là người cha mà Uyển Đình cần.
“Đình Đình đâu rồi ? Mấy hôm nay anh không liên lạc được với em, hai mẹ con đã đi đâu ?”
Lúc này, Bạch Uyển Vy yếu đuối vô cùng, cô bỗng dưng ôm chầm lấy Hàn Tử Dương, nước mắt rơi lã chã trên gò má khiến cho anh không khỏi ngỡ ngàng.
“Anh ấy đưa Đình Đình đi rồi... sau này... em không còn ai nữa...”
Lẽ nào, không còn Giang Phong, cô cũng không nhận ra cô còn có anh sao ?
“Không sao... em còn có anh.”
Nghe vậy, Bạch Uyển Vy càng quyến luyến không muốn rời khỏi vòng tay của Hàn Tử Dương hơn. Người cô yêu, người cô tin tưởng lần lượt rời bỏ cô rồi, anh sẽ không rời bỏ cô sao ? Cô đã từng tin vào lời thề của Giang Phong, nhưng đổi lại chỉ toàn những vết rách trong tim mà mãi mãi chẳng thể lành được... chẳng lẽ anh chấp nhận làm bờ vai để cô khóc, để cô dựa vào, cho dù cô đã từng tổn thương anh sao ?
Giá như trước kia cô chịu tin tưởng anh, lắng nghe anh giải thích, không vội vàng nói lời chia tay, có phải cô sẽ không gặp Giang Phong, sẽ không yêu hắn không ? Nhưng quá muộn rồi, cô đã lún sâu vào lưới tình của Giang Phong. Cho nên, người cô yêu vĩnh viễn chỉ có Giang Phong, không ai có thể thay thế vị trí của hắn trong tim cô cả. Còn Hàn Tử Dương... anh chỉ là một người phù hợp với cô mà thôi.
“Bây giờ đồng ý lời cầu hôn của anh... còn kịp không ?”
“Kịp, Uyển Vy, không bao giờ là muộn cả.”
Hàn Tử Dương hiểu... Bạch Uyển Vy mãi mãi chỉ yêu một mình Giang Phong, cô không buông bỏ được. Cô