“Thực ra... Tử Dương chỉ coi em là thế thân mà thôi... anh ấy yêu người khác...”
Năm Bạch Uyển Vy 17 tuổi...
“Bác, chúng cháu là yêu nhau thật lòng, cháu không phải là vì tiền.”
“Thật lòng ? Nếu không phải vì cô có vài phần giống bạn gái cũ của Tử Dương, nó có nhìn trúng cô không ? “
Nghe được lời nói động trời ấy được thốt ra, Bạch Uyển Vy ngỡ ngàng, trái tim như muốn ngừng đập. Cô yêu thầm Hàn Tử Dương hơn nửa năm trời, anh biết rõ nhưng lại coi cô như không khí... Cho đến một ngày, anh đột nhiên bước tới trước mặt cô, điều đầu tiên anh nói là anh muốn hẹn hò với cô.
Hôm đó, cô vui cả ngày trời, không hề nghĩ đến lí do tại sao anh lại thay đổi như vậy. Rõ ràng ngày hôm trước anh còn trốn tránh cô, vậy mà ngày hôm sau lại tới tỏ tình với cô. Lẽ nào điều mẹ anh nói là sự thật sao ? Nhưng... cô vẫn cố chấp, quyết không tin anh là loại người như thế.
“Không tin đúng không ? Hôm nay vừa hay là ngày giỗ của con bé đó, cô tự mình tới nghĩa trang mà xem !”
“Nếu như cô chứng minh được Tử Dương yêu cô, thuyết phục được nó ra nước ngoài, tôi sẽ đồng ý cho hai người hẹn hò.”
Bạch Uyển Vy nhanh chóng chạy đến khu nghĩa trang gần đây, trong lòng vẫn giữ vững một niềm tin đối với Hàn Tử Dương. Cô tin anh sẽ không lừa dối cô. Có lẽ... anh không yêu cô nhiều như cô yêu anh, nhưng chắc chắn rằng tình cảm một năm của hai người không phải là giả dối.
Ngay khi nhìn thấy bóng lưng của Hàn Tử Dương đang đứng trước một bia mộ, Bạch Uyển Vy dừng lại, nấp đằng sau cây cổ thụ lớn.
“Hân Nghiên, cô gái mà anh nói rất giống em... anh đã cầu hôn cô ấy rồi, sau này anh cũng sẽ kết hôn với cô ấy. Nhưng em yên tâm, anh không yêu cô ấy, anh vẫn mãi chỉ yêu mình em, anh chỉ coi cô ấy là thế thân của em mà thôi... “
Hoá ra là sự thật, không ngờ Hàn Tử Dương quay lại nhìn cô chỉ vì người anh yêu nhất đã không còn. Đối với anh, cô vốn dĩ chỉ là thế thân, là tạm bợ, tình cảm của anh chưa từng có một phần thật lòng, tất cả là do cô ảo tưởng mà ra thôi. Một cô gái mồ côi, lại ăn học không đến nơi đến chốn như cô, đáng lẽ ra nên hiểu rằng bản thân không nên trèo cao, trèo cao... rồi ngã sẽ càng đau thôi.
Bạch Uyển Vy lúc này thực sự muốn tìm nơi nào đó để khóc thật to, để cái nỗi đau này được giải thoát. Cô dành toàn bộ tình cảm cho