“Uyển Vy, tôi nhất định là đã yêu em rồi. Chỉ là tôi nhận ra nó quá muộn thôi... tha thứ cho tôi được không ?”
“Giang Phong, em cầu xin anh, để em yên đi, em sẽ chữa bệnh... xin anh đừng hành xử như này nữa.”
Tại sao khi cô đã tuyệt vọng rồi, Giang Phong lại muốn cho cô nhiều hi vọng đến mức này ? Ông trời muốn cô sống sao cho vừa lòng đây ? Cô thật sự không thể tiếp tục cái cuộc sống tàn khốc này nữa.
Rõ ràng là Giang Phong đâu có yêu cô, hắn chỉ vì không thể có được cô nữa, cho nên mới ra sức cướp đoạt về. Một khi cô nhẹ dạ tin tưởng hắn lần nữa, người bị tổn thương sẽ là cô.
“Lẽ nào em không muốn tôi yêu em sao ? Hay là em vẫn không tin tôi ? Vậy bây giờ em muốn gì thì mới có thể... “
“Em muốn về nhà ! Được chứ ? Em không muốn ở đây... “
Bị Giang Phong bức điên, Bạch Uyển Vy bịt hai tai lại rồi gào thét. Cô trước giờ chỉ cần một ngôi nhà, một mái ấm nhỏ mà thôi, nhưng hắn đâu chịu hiểu, mà có hiểu thì cũng không muốn cho.
Bởi vì trong mắt hắn, cô vẫn luôn là một người phụ nữ vì tiền tài, danh vọng mà không tiếc bán rẻ thân mình. Do đó, hắn chỉ nghĩ rằng tặng cô những món đồ đắt tiền, là cô có thể bỏ qua mọi chuyện.
“Được... chúng ta về nhà, tôi đưa em về nhà, được chứ ? Uyển Vy, chỉ cần là em thích, tôi sẽ cho em.”
Giang Phong nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Uyển Vy, lần này cô lại không hề lẩn tránh hắn. Cô nắm lấy tay áo của hắn, bật khóc nức nở, làm ướt đẫm cả một mảng áo trước ngực của Giang Phong.
Giá như cô có thể tin tưởng người đàn ông này như trước kia. Giờ đây, cho dù hắn thật sự đưa cô tới một căn nhà mới, nơi đó cũng không phải là nhà của cô.
“Xin lỗi em... Uyển Vy.”
...
Trái lại với suy nghĩ của Bạch Uyển Vy, Giang Phong ngay trong ngày đã đưa cô rời khỏi bệnh viện, khiến cho cô vô cùng ngỡ ngàng. Hắn thật sự muốn làm lành với cô sao ?
“Sau này, tôi sẽ cố gắng về sớm, em có thể đừng làm tôi lo lắng được không ? “
“Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”
Bạch Uyển Vy trong lòng cảm thấy vài phần thất vọng, bởi cô đã không còn tin vào hai