“Những kẻ đã hại em... tôi sẽ bắt chúng phải trả giá.”
Bạch Uyển Vy gật đầu, nhưng thực chất là cô không hề muốn Giang Phong làm vậy. Hắn không thể để mọi chuyện trôi qua rồi sống cuộc sống của mình cho thật tốt được sao ? Cô không cần hắn vì cô mà làm gì nữa.
Giang Phong bỗng dưng cởi chiếc áo măng tô trên người mình ra, khoác lên người Bạch Uyển Vy. Cô sững sờ, chỉ biết ngước lên mà nhìn vào đôi mắt của hắn. Nó thật khác... dường như nó không còn khiến cô cảm thấy bản thân đang đơn độc một mình nữa.
“Lạnh rồi, vào phòng thôi.”
Bạch Uyển Vy cười nhẹ rồi đi theo Giang Phong, hắn không biết... chỉ cần một hành động quan tâm nho nhỏ thôi, cô cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi. Nhìn nụ cười của cô, Giang Phong cũng rất vui vẻ, nhưng trong tim lại có phần đau đớn.
Hắn rốt cục đã bỏ lỡ người con gái này biết bao nhiêu lần rồi ? Giá như... trước kia hắn không buông tay cô, thì tốt đến mấy. Cô lúc này chắc hẳn đang hạnh phúc bên hắn và con, chứ không phải giành giật sự sống với tử thần trong bệnh viện, đúng không ?
Hắn sẽ dùng cả đời sau này để bù đắp cho cô, chỉ cần cô có thể kiên cường được tới ngày đó thôi.
“Anh... có tóc bạc sao ?”
Giang Phong ngớ người trước câu hỏi của Bạch Uyển Vy, còn chưa kịp nói gì thì cô đã bới tóc hắn lên, tìm bằng được sợi tóc bạc thì thôi. Đến khi cả mái tóc đã bị cô làm hỏng, cô mới nhổ được nó mà đem lên trước mặt hắn.
“Đây này.”
“Uyển Vy, em nghĩ xem, năm nay tôi đã bao nhiêu tuổi rồi mà không thể có tóc bạc ?”
Bạch Uyển Vy lẩm nhẩm một hồi, rồi hỏi: “Hơn bốn mươi sao ?”
“Là 41.”
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Bạch Uyển Vy, Giang Phong lại muốn cười, hắn ôm cô vào trong lòng mình. Được ở cạnh cô thế này, thật tốt. Nhưng hắn không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, mới đó đã mười năm rồi. Hắn gặp cô khi hắn 31 tuổi, giờ đây thì hắn đã 41, bước sang tuổi tứ tuần rồi.
Hắn cứ ngỡ rằng cả đời này hắn sẽ không yêu ai, cũng chẳng có ai sẽ yêu mình, nhưng hóa ra vẫn còn có cô. Có lẽ chỉ có một mình Bạch Uyển Vy mới chấp nhận được con người của hắn.
“Anh già rồi.”
“Tôi biết.”
“Nhưng em cũng già rồi...”
“Vớ vẩn.”
Hắn còn chưa từng nghĩ hắn già, cô còn sợ gì ? Chẳng lẽ Bạch Uyển Vy còn không nhớ rằng hắn đáng tuổi chú cô sao ? Hắn hơn cô tận mười