“Không... em không thể đi được... Uyển Vy... em không được đi...”
...
Nhìn Bạch Uyển Vy đang nằm hôm mê bất tỉnh trong phòng ICU, Giang Phong như chết lặng, hắn không nói một lời nào, ánh mắt trở nên vô hồn, bàn tay đặt lên tấm kính. Giá như... cô có thể tỉnh dậy, bước đến trước mặt hắn, lại cười đùa với hắn như trước kia... thì tốt biết mấy.
Nhưng, hắn tin rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi, đến cả ông trời còn đang giúp hắn mà... nếu không, Bạch Uyển Vy đã mất mạng vì phát súng trí mạng đó rồi.
Giang Phong vẫn đang chăm chú quan sát người con gái nằm trên giường bệnh, bác sĩ vì thế mà không dám tới gần, sợ sẽ chọc giận hắn, nhưng lại bị hắn phát hiện ra. Ngay khi anh ta vừa định quay đi, Giang Phong đã lại gần.
“Giang... Giang tiên sinh...”
“Nói.”
“Tình trạng của cô ấy... không khả quan... có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh...”
Giang Phong bỗng dưng nổi điên, hắn xốc áo người bác sĩ đó lên, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ. “Sẽ không có chuyện đó !”
Bạch Uyển Vy làm sao có thể không tỉnh được ? Chỉ cần hắn đợi thôi, nhất định sẽ có ngày cô tỉnh lại, rồi hai người sẽ được đoàn tụ với gia đình nhỏ của mình.
Giang Phong dần mất kiểm soát, người bác sĩ kia sợ hãi đến tím tái mặt mày, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn càng khiến anh ta run rẩy hơn. Cuối cùng, Giang Phong cũng thả tay ra, anh ta ngã bịch xuống sàn.
“Các người... tốt nhất là câm miệng lại.”
Ngay sau đó, Giang Phong rời đi, cho đến tối muộn mới quay trở lại. Hắn bước vào căn phòng bệnh tang thương, đau xót nhìn Bạch Uyển Vy đang đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết. Mỗi lần thấy cô như này... tim hắn lại càng thêm đau, dù có mạnh mẽ đến mấy thì cũng phải rơi nước mắt.
Hiện giờ, Bạch Uyển Vy đã trở thành người thực vật rồi, não đã chết, sự sống của cô chỉ có thể được duy trì bằng máy móc, thiết bị. Trên người không biết có bao nhiêu đoạn dây nhằng nhịt đang cắm vào da thịt mỏng manh nữa.
Cô chắc là hẳn rất đau. Làm thế nào để hắn có thể thay cô chịu đựng những nỗi đau đó đây ? Hắn nguyện ý thay cô gánh vác tất cả, chỉ cần cô có thể tươi vui mỗi ngày.
“Uyển Vy... ông trời còn không muốn để em rời xa tôi... em lẽ nào vẫn muốn đi sao ?”
Giang Phong gục đầu xuống hai bàn tay đan xen vào nhau, hắn không kiềm chế nổi được bản thân mà lại khóc một