“Xem ra em còn chưa biết, tôi đã cho người cắt bỏ toàn bộ phần tử cung của em rồi.”
“Tại sao ? Tại sao anh lại làm vậy ?”
Cắt bỏ tử cung, có khác gì cướp đi cơ hội được làm mẹ của cô không ? Bạch Uyển Vy không hiểu... cho dù trước kia bác sĩ đã nói rằng sau này cô sẽ rất khó để có thai lần nữa, nhưng như vậy là còn có hi vọng mà, đâu phải vĩnh viễn không thể... tại sao lại huỷ hoại cơ thể của cô như này ?
Sự yếu đuối của Bạch Uyển Vy lúc này, càng khiến Giang Phong thêm phần khó chịu. Dù gì cô cũng không thể mang thai lần nữa, bỏ hay không bỏ có gì khác biệt sao ? Cô là người của hắn, hắn muốn làm gì cô đều là lẽ đương nhiên. Từ khi mang thai đến giờ, Bạch Uyển Vy ngày càng không biết yên phận, mở mồm ra lại hỏi ngược lại hắn. Hắn không muốn như vậy, hắn muốn cô trở về làm cô gái ngoan ngoãn như trước kia.
“Cuộc sống của em, từ khi nào là do em quyết định ? Em nên nhớ, từ khi em theo tôi, mọi thứ của em chính là của tôi.”
“Nhưng...”
“Nhưng nhị cái gì ? Còn nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ đuổi em ra khỏi nhà.”
“Ngoan ngoãn ở yên trong này cho tôi. “
Bạch Uyển Vy im bặt, Giang Phong ngay sau đó liền ra khỏi phòng, khoá cửa lại. Hắn muốn hai mẹ con tiếp xúc với nhau nhiều hơn, dù gì sau này người chăm sóc nó cũng là Bạch Uyển Vy, còn Đường Bích Vân chỉ là vợ trên danh nghĩa của hắn thôi. Cô ta nhất định sẽ không nguyện ý coi đứa trẻ này là con mình.
Nhìn đứa bé ở trong nôi vẫn đang ngủ say, mọi nỗi buồn trong lòng Bạch Uyển Vy dường như đã không còn, cô cười rạng rỡ. Hoá ra con của cô lại đáng yêu đến thế, lúc này cô chỉ muốn bế bổng con lên mà cưng nựng thôi, nhưng thằng bé vẫn đang ngủ, cô không thể làm phiền nó được.
Bỗng nhiên, thằng bé bắt đầu tỉnh dậy, trông vẫn còn ngái ngủ, Bạch Uyển Vy còn chưa kịp làm gì, cậu nhóc đã khóc réo lên, khiến cô hoảng hồn.
“Mẹ... mẹ đây... đừng khóc nữa...”
Tuy nhiên, thằng bé không hề nín, thậm chí càng khóc dữ tợn hơn, gương mặt đỏ bừng lên. Bạch Uyển Vy bối rối, cô mở tủ ra để tìm sữa cho con, nhưng không thấy đâu cả, cho dù tìm khắp cả căn phòng cũng không có.
“Cô chăm cháu tôi kiểu gì mà lại khiến nó khóc to như thế ? Mở cửa ra ! Cô tính giết thằng bé hay gì ?”
“Con xin lỗi... con... con không mở được cửa...”
Hai ông bà họ Giang phát điên lên vì Bạch Uyển Vy, họ liên tục đập cửa ở bên ngoài, tiếng vang ấy như muốn đâm thủng lỗ tai cô, ám ảnh vô cùng. Giang Phong đã nhốt cô lại trong này cùng với con rồi, cô