*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược VyBeta: Quanh“Cảnh này kết thúc, mọi người vất vả rồi.”
Anh Vương nói với nhân viên công tác bên cạnh, sau đó nhìn thoáng qua Khương Trừng, xoay người nói với Lâm Giang Nam cách đó không xa.
“Giang Nam, mau lấy áo khoác bên kia cho Khương Trừng.”
Lâm Giang Nam nhìn thoáng qua áo phao bánh mì đặt cách đó không xa, đi qua lấy rồi chạy chầm chậm đưa cho Khương Trừng.
Lâm Giang Nam chạy đến bên cạnh Khương Trừng, sau đó nhanh tay khoác áo lên người anh, tây trang trên người Khương Trừng đã lạnh lẽo.
Nhưng Khương Trừng cao hơn cô rất nhiều, cho nên căn bản cô không thể khoác được áo cho anh, chỉ có thể dán áo khoác vào lưng anh.
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đang cố vươn tay, không khỏi cười nhẹ một cái.
Anh vươn tay lấy áo từ Lâm Giang Nam, tay Lâm Giang Nam cũng chạm vào tay Khương Trừng.
Rất lạnh.
“Tay anh lạnh lắm đấy.” Cô không khỏi ngửa đầu nói.
“Ừ.” Khương Trừng gật đầu.
Khương Trừng đến khu vực nghỉ ngơi cách đó không xa, chưa đi được mấy bước thì quay đầu lại, phát hiện Lâm Giang Nam còn đang đứng phát ngốc tại chỗ.
“Tới đây một lát được không?” Anh nhìn cô hỏi.
“A, được… được.” Lâm Giang Nam chạy nhanh đến chỗ anh.
Khương Trừng ngồi trên ghế, anh chỉ chỉ vị trí bên người: “Ngồi đi.”
“À.” Lâm Giang Nam theo lời ngồi bên cạnh Khương Trừng.
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cuối cùng dừng ở môi cô, đôi môi nho nhỏ này, sao lại phát ra được âm thanh dễ nghe như thế, đôi mắt Khương Trừng chợt trở nên thâm trầm.
“Cô nói vài câu đi.” Giọng anh có chút khàn.
“Nói vài câu?” Lâm Giang Nam nghi hoặc, nói vài câu là nói gì?
“Ừ.”
“Ừm… Nói, nói gì?”
Khương Trừng nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại trong túi, vài giây sau, anh đưa điện thoại cho cô.
“Đọc cho tôi nghe.”
Lâm Giang Nam cầm lấy chiếc điện thoại, đây là điện thoại của nam thần… của nam thần đấy!!
Lâm Giang Nam kích động đến mức thiếu chút nữa là làm rơi điện thoại.
Nhưng khi nhìn Bách Khoa Baidu trên máy, cô có chút mông lung.
《 Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn 》?
Cô không thể tin được mà nhìn thoáng qua Khương Trừng, Khương Trừng muốn cô đọc《 Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn 》, nam thần thích chuyện cổ tích!
Trên Baidu của Khương Trừng không có cái này. Đây có tính là phát hiện một bí mật nhỏ của nam thần không?
Thật ra Khương Trừng chọn 《 Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn 》 chỉ đơn thuần là vì nội dung câu chuyện này tương đối dài mà thôi.
“Sao vậy?” Khương Trừng đợi một lúc vẫn không nghe thấy giọng Lâm Giang Nam vang lên, anh nhìn thoáng qua, phát hiện cô đang ôm điện thoại của anh cười cười, anh mơ hồ cảm thấy nụ cười này có chút đen tối.
“Không… Không có gì…” Lâm Giang Nam mím miệng cười một cái, sau đó tự mình bình ổn cảm xúc.
Cô cầm điện thoại, bắt đầu đọc truyện cổ tích 《 Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn 》 rất truyền cảm cho Khương Trừng.
“Ở một đất nước xa xôi, có một vị vua và hoàng hậu, hai người rất mong có được một đứa con, vì thế nên thành tâm cầu nguyện với trời xanh.”
“Thượng Đế ơi, chúng con đều là một vị vua và hoàng hậu tốt, xin ngài hãy ban cho chúng con một đứa con…”
Khương Trừng ngả lưng ra ghế, vừa nghe Lâm Giang Nam đọc《 Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn 》 vừa nhắm mắt dưỡng thần, dáng dấp thong dong thoải mái.
Nhưng nếu Lâm Giang Nam cẩn thận quan sát, thì sẽ phát hiện bàn tay đặt trên bụng của Khương Trừng đang từ từ nắm chặt.
...
Tần Hiểu Thiên mua cà phê nóng cho Khương Trừng, anh xách cà phê đến khu vực nghỉ ngơi, từ xa đã thấy loáng thoáng hình như Khương Trừng đang ngồi với ai đó.
Chờ anh đến gần mới phát hiện, Khương Trừng đang ngồi cạnh một cô gái, hơn nữa cô gái kia đang kể chuyện cổ tích, vì cô đưa lưng về phía anh nên anh không thấy mặt, nhưng giọng cô gái ấy uyển chuyển du dương, mềm mại nhẹ nhàng làm say lòng người.
Tần Hiểu Thiên không khỏi kinh ngạc, anh biết một điểm kì lạ ở Khương Trừng.
Thanh khống.
Anh nhìn thoáng qua, sau đó yên lặng tránh ra, với tình hình này thì có vẻ cà phê cũng không cần, cho nên anh tự mình uống cho xong.
Hôm nay đúng là quá lạnh.
Khương Trừng nghe được một nửa câu chuyện thì người phụ trách chạy đến, thông báo một lát nữa sẽ chụp hình, nhắc nhở anh nên đi thay quần áo.
“Chờ lần khác lại đọc.” Khương Trừng đứng dậy, sau đó đi đến phòng thay đồ.
“Được.” Lâm Giang Nam ngoan ngoãn nói.
Sau khi Khương Trừng đi, Lâm Giang Nam mới phản ứng lại, điện thoại nam thần vẫn ở trong tay cô.
Cô nhìn chiếc điện thoại, xấu xa nghĩ, có nên vào album nam thần không, có ảnh cơ bụng hay bức selfie nào đáng yêu không nhỉ?
Nhưng không đến vài giây, cô lại lắc lắc đầu.
Lâm Giang Nam, mày đang nghĩ gì đấy? Như vậy là mày xâm phạm quyền riêng tư của người ta, mày là fangirl thực thụ, sao lại làm như vậy được!
Nhưng nghĩ lại, chắc hẳn là có ảnh cơ bụng gì đấy, người mẫu quốc tế, dáng người đúng là đẹp quá mức!
“Bộp!”
Lúc Lâm Giang Nam đang vô hạn tưởng tượng, bả vai đột nhiên bị vỗ một cái.
Cô hoảng hốt quay đầu lại.
“Đại Giai.”
“Chị vừa nghe một cuộc điện thoại, quay đầu em đã không thấy tăm hơi, em đang làm gì ở đây?” Kim Giai Giai nhìn cô.
“Không… Không làm gì cả, em chỉ đang nghỉ ngơi một chút…”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Vừa rồi chị Mạn nói muốn chúng ta ra phía trước hỗ trợ, hôm nay tương đối nhiều việc, không đủ người làm.”
“À, được.” Lâm Giang Nam đứng dậy, lúc này cô mới nhớ điện thoại Khương Trừng còn đang ở trong tay mình.
Cô nhìn xung quanh, cũng không thể để đây, lỡ bị ai trộm thì làm sao bây giờ, trách nhiệm này cô không đảm đương nổi, cô nghĩ nghĩ, yên lặng nhét điện thoại vào túi mình.
...
“A Trừng, cô gái kể chuyện cổ tích cho cậu là ai vậy?”
Cách cánh cửa phòng thay đồ, Tần Hiểu Thiên đứng ở cửa, vừa đưa quần áo cho Khương Trừng vừa hỏi.
Động tác mặc quần áo của Khương Trừng hơi khựng lại
một chút, một lát sau, Tần Hiểu Thiên mới nghe được giọng của anh.
“Đoán xem.”
Tần Hiểu Thiên: “…”
Đoán? Khương Trừng mà cũng sẽ nói như vậy, Tần Hiểu Thiên cảm thấy tam quan của mình bị đảo điên, đây vẫn là Khương Trừng, cái người lạnh lùng mãi không chạm đến được sao?
Qua vài giây, Tần Hiểu Thiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng "sột soạt", hơn nữa, dường như Khương Trừng không có ý trả lời anh, vì thế anh liền yên lặng đi đến sô pha ngồi chờ.
Khương Trừng rũ mi mắt, anh chậm rãi cài cúc áo.
Không sai, anh là thanh khống, nhưng không phải cứ thấy âm thanh dễ nghe là lại như vậy, tuy rằng anh đã từng hợp tác với không ít nữ diễn viên, người mẫu, trong đó hoàn toàn không thiếu người có giọng dễ nghe, nhưng khi đó ngoài cảm thấy dễ nghe, tương đối thoải mái thì anh không còn cảm thấy gì khác. Chỉ có Lâm Giang Nam đem đến cho anh một cảm giác khác biệt, làm anh sinh ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, đặc biệt là khi âm thanh đó hòa với giọng nói trong trí nhớ, cái loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt hơn.
“Xong chưa? Sắp bắt đầu rồi.”
Tần Hiểu Thiên thấy Khương Trừng ngây ngốc bên trong rất lâu, không nhịn được mà hỏi.
Đây là thay quần áo hay đổi long bào?
Anh vừa nói chưa đến vài giây, Khương Trừng liền mở cửa đi ra.
“Đi thôi, nếu không sẽ muộn.”
“Ừ.”
“Mau nhìn kìa, nam thần tới, bộ quần áo này còn đẹp hơn bộ trước.” Kim Giai Giai vốn đang thu dọn đạo cụ, đột nhiên nhìn thấy Khương Trừng, thế là kéo kéo Lâm Giang Nam bên cạnh, kích động nói.
Lâm Giang Nam cũng ngẩng đầu, quả nhiên là nhìn thấy Khương Trừng.
Bên trong Khương Trừng mặc áo sơmi trắng, bên ngoài là áo ghi-lê màu xanh nhạt, bên trên có năm cúc áo tinh xảo, bên dưới là quần tây màu xanh nhạt thẳng thớm, giày da màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo mỏng dài, trên cổ tay mang đồng hồ nam SDKMN [1] mới nhất, ngón giữa tay trái mang chiếc nhẫn nam LMH [2].
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng không chớp mắt, sao anh có thể đẹp trai như vậy.
“Giang Nam, em đem giúp anh cái giá ba chân này đến kia.”
Lâm Giang Nam đang phát ngốc thì đột nhiên nghe thấy anh Vương kêu mình, vì thế cô nhanh chóng chạy qua.
“Em đặt ở đó là được.” Anh Vương cầm phần phía trên đến
Lâm Giang Nam ngồi xổm xuống, căng ba chân ra, sau đó cố định.
“Được rồi.”
“Cảm ơn em.”
“Không có gì không có gì.” Lâm Giang Nam lắc đầu, cũng không phải chuyện lớn gì.
Tần Hiểu Thiên đứng bên cạnh Khương Trừng, phát hiện tầm mắt anh luôn dừng ở nhiếp ảnh gia bên kia, thế là giương mắt nhìn lên.
Ở đó có hai người, một người là nhiếp ảnh gia, người còn lại là một cô gái.
Khương Trừng ngắm một người đàn ông, chuyện này không có khả năng, cho nên nhất định là cô gái đó.
Tần Hiểu Thiên nhìn cô gái kia, nhìn từ một bên anh cũng đã nhận ra, không phải là người lúc nãy ngồi kể truyện cổ thích cho Khương Trừng sao?
Khi cô xoay người, Tần Hiểu Thiên liền thấy rõ mặt cô.
Cảm giác đầu tiên của anh là xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp khiến người ta thoải mái.
“Người kể truyện cổ tích cho cậu lúc nãy là cô ấy.” Tần Hiểu Thiên cười nói.
Nhưng Khương Trừng cũng không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn Lâm Giang Nam cách đó không xa đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia, anh nhìn đôi môi liên tục khép mở, tuy cách xa nghe không thấy tiếng nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng âm thanh đó êm tai đến mức nào.
Gương mặt nho nhỏ của cô mang theo nét vui vẻ hớn hở.
Đột nhiên anh cảm thấy có chút nóng, miệng đắng lưỡi khô.
Anh ho nhẹ một cái, Tần Hiểu Thiên khó hiểu nhìn anh, hỏi: "Sao vậy?”
“Hơi khát, anh có nước không?” Anh hỏi.
Tần Hiểu Thiên nhìn xe mình cách đó không xa.
“Có, anh đi lấy cho cậu.”
“Ừm.”
Lâm Giang Nam nói chuyện với anh Vương một lát, sau đó chuẩn bị trở về, lúc quay đầu thì đột nhiên thấy ánh mắt của Khương Trừng.
Cô không khỏi cười với anh một cái.
Khương Trừng sửng sốt, sau đó cười nhẹ lại với cô.
Tần Hiểu Thiên nhanh chóng cầm nước đến.
“Này.”
Khương Trừng nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Em hết khát rồi.”
- -----
[1] Đồng hồ SDKMN: trong thực tế là SDMN, là một sản phẩm từ hãng đồng hồ xa xỉ Lars Larsen của Đan Mạch. [2] Nhẫn LMH: Thực chất là hãng LHN Jewerly, có trụ sở tại Brooklyn, New York.