*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược VyBeta: QuanhLongleg tao nhã đi đến bên sô pha, ghé vào chân Hạ An Nịnh.
Hạ An Nịnh đã lâu không gặp nó, cô ấy bế Longleg đặt lên đùi, cùng nhau xem TV.
Lâm Giang Nam nhìn một người một mèo này, cô biết chắc cô ấy sẽ không tin, nhưng mà cô có bằng chứng, không lo.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, sau đó mở album.
“Ta đa ~”
Lâm Giang Nam lắc lắc điện thoại trước mặt Hạ An Nịnh.
Hạ An Nịnh đột nhiên giữ chặt tay Lâm Giang Nam.
“Cái này…” Hạ An Nịnh nói không ra lời.
Ảnh Lâm Giang Nam cho cô ấy xem chính là ảnh chụp Khương Trừng hôm qua lúc đang ở trong phòng bếp rửa bát.
Tuy rằng Lâm Giang Nam chỉ cho cô ấy xem bóng lưng, nhưng dù là bóng lưng thì cô ấy cũng có thể nhìn ra, người này thật sự là Khương Trừng, không sai được.
“Trời ạ! Lâm Giang Nam, chuyện cậu nói lúc trước không phải là thật chứ?!”
“Mình vẫn luôn nói thật, không phải sao?” Lâm Giang Nam kiêu ngạo nói.
Cô lấy điện thoại, cẩn thận ấn trở về, cô không hy vọng Hạ An Nịnh quá mức kích động lỡ tay xóa mất của cô, lúc đó cô phải làm sao bây giờ, chắc chắn sẽ khóc chết.
Lúc này Hạ An Nịnh làm gì còn tâm tình xem TV, cô ấy đặt laptop trên bàn trà, sau đó bổ nhào về phía Lâm Giang Nam.
“Đúng là không thể tin được, cậu mau nói cho mình nghe, chuyện hai người là sao? Vì sao nam thần lại ở đây ăn cơm, còn rửa bát nữa?!” Hạ An Nịnh quá tò mò.
Lâm Giang Nam nhướng mày, có chút khoe khoang.
Hạ An Nịnh đưa tay chọc vào người cô một cái.
“Được rồi được rồi, mình nói với cậu.”
Lâm Giang Nam bắt đầu kể tường tận quá trình mình quen Khương Trừng cho Hạ An Nịnh.
Hạ An Nịnh nằm trên sô pha, hai tay ôm đầu.
“Thế giới của mình sụp đổ rồi, Lâm Tiểu Miêu, cậu đúng là dẫm phải vận cứt chó!!!”
Lâm Giang Nam xoa đầu Hạ An Nịnh.
“Ha ha, mình cũng thấy vậy, cậu không biết đâu, nam thần quả thực rất đẹp trai.” Vừa nói đến Khương Trừng, hai mắt Lâm Giang Nam liền biến thành hình ngôi sao.
Hạ An Nịnh nhìn thoáng qua Lâm Giang Nam, từ vẻ mặt đó có thể nhìn ra Lâm Giang Nam vui vẻ thế nào.
Từ khi học cao trung đã thích Khương Trừng, thích cho đến tận hiện tại, giờ còn có thể tiếp xúc gần gũi với nam thần của mình, cậu ấy không vui mới là lạ.
“Tiểu Miêu, mình vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện.” Hạ An Nịnh đột nhiên nghiêm túc.
“Chuyện gì?"
Lâm Giang Nam thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ An Nịnh, không khỏi khó hiểu nhìn cô ấy.
“Cậu với Khương Trừng, không chỉ là tình cảm của fangirl đi?”
Lâm Giang Nam: “…”
Lâm Giang Nam trầm mặc.
Thật ra, ban đầu cô thích Khương Trừng là vì gương mặt và cơ bụng tám múi của anh, Lâm Giang Nam cũng không phải loại người sẽ cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng, nhưng không biết vì sao, cô lại thích Khương Trừng nhiều năm như thế.
Ban đầu cũng giống các fangirl khác mà thôi, nhưng dần dần sau này, trong cô lại xuất hiện cảm giác gì đó không nói lên lời, mỗi ngày một sâu đậm hơn, nhưng đó là bí mật mà cô giấu kín trong đáy lòng.
Cô càng ngày càng muốn nhìn thấy anh, chỉ cần có thể nhìn thấy anh cô sẽ vui vẻ, từ lúc cùng tiếp xúc gần gũi với anh, dường như cô lại trở nên tham lam, lòng tham càng ngày càng lớn.
Nhìn vẻ mặt của Lâm Giang Nam, Hạ An Nịnh liền biết Lâm Giang Nam đang nghĩ gì.
“Lâm Tiểu Miêu, anh ấy không phải người thường, anh ấy là Khương Trừng, là nhân vật công chúng, là nam thần có fan trải rộng, cậu muốn cùng anh ấy bước vào cái vòng lẩn quẩn đó sao?”
Lâm Giang Nam trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên cười rộ lên.
“A Nịnh, cậu đang nói gì đấy, nói cái đề tài nghiêm túc thế này làm gì, hơn nữa dù mình có muốn tiến vào vòng luẩn quẩn đó với người ta, người ta chắc gì sẽ nguyện ý, cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Mình chỉ là tốt bụng nhắc nhở cậu chút thôi.” Hạ An Nịnh bĩu môi.
“Đúng rồi, ngày mai cậu phải đi làm rồi à?”
“Ừ, mình vừa về là chị Uyển đã gửi WeChat, nói mai nếu không đi làm thì cuốn gói đi luôn.”
Hạ An Nịnh là một huấn luyện viên vũ đạo.
Từ khi còn nhỏ, Hạ An Nịnh đã được mẹ Hạ cho học vũ đạo, khóa học vũ đạo và võ thuật tiến hành cùng lúc với nhau.
Cho nên sau khi lên đại học, chuyên khoa của Hạ An Nịnh là Vũ đạo chuyên nghiệp, còn Lâm Giang Nam là Nhiếp ảnh chuyên nghiệp, hai người học hai khoa khác nhau.
Việc học võ từ nhỏ đã tạo thuận lợi cho cho việc học vũ đạo của Hạ An Ninh, cho nên trình độ của Hạ An Ninh rất chắc chắn.
“Vậy hôm nay cậu nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi làm.”
“Đương nhiên rồi.”
“À, đúng rồi, phòng làm việc cậu vừa ký hợp đồng thế nào?” Hạ An Nịnh chuyển đề tài, hỏi.
“Cũng không tệ lắm, mình rất thích.”
Nếu không ký hợp đồng với phòng làm việc này, làm sao mà cô có vận khí tốt như vậy.
...
“Mình đi tắm đây.” Hạ An Nịnh nói với Lâm Giang Nam.
“Không phải giữa trưa cậu mới tắm sao?”
“Buổi chiều vẫn luôn ngồi ngốc trong phòng có điều hòa, không phải lại ra một thân mồ hôi sao?”
Đầu Lâm Giang Nam đầy hắc tuyến.
“Mình đã nói hạ thấp điều hòa một chút, cậu còn không chịu.”
Hạ An Nịnh: “…”
Sau khi Hạ An Nịnh đi vào tắm rửa, Lâm Giang Nam ngồi xổm trước "biệt thự nhỏ" của Longleg, cái biệt thự này có giá rất đắt đỏ, không phải bé mèo nào cũng được ở đâu.
Cô cầm xẻng nhỏ trong tay, bắt đầu dọn phân.
“Longleg, em thấy chị tốt với em không, mua biệt thự xa hoa cho em này, còn làm nhân viên dọn phân. Cho nên, có phải em cũng nên làm gì đó không.”
Lâm Giang Nam vừa vất vả cần cù lao động, vừa nói.
Longleg mở to đôi mắt nhìn cô, một lát sau, nó đi đến trước mặt cô, vươn móng vuốt nhỏ xoa xoa tay Lâm Giang Nam.
Chỉ một động tác này, Lâm Giang Nam đã hoàn toàn bị làm cho mê muội.
Đúng là quá đáng yêu.
“Được rồi, thấy em đáng yêu như thế, chị sẽ cam tâm tình nguyện tiếp tục làm nhân viên dọn phân cho em.”
Lâm Giang Nam dọn dẹp cho Longleg xong, Hạ An Nịnh cũng ra khỏi phòng vệ sinh, vì thế cô cầm áo ngủ vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Sau khi tắm
rửa, hai người cùng chui vào một ổ chăn.
Lâm Giang Nam nghĩ lại, đêm qua trải chăn ga cho cô ấy đúng là công cốc.
“Lâm Tiểu Miêu, cậu bật điều hòa chưa, sao vẫn lạnh thế này?” Hạ An Nịnh vừa quấn chăn vừa lẩm bẩm.
Lâm Giang Nam nhìn nhiệt độ trên điều khiển từ xa.
“Bật rồi, nhiệt độ cũng cao lắm rồi, chắc là do cậu vừa vào, lát nữa sẽ ấm liền.”
“Ừ.”
Có lẽ hôm nay Hạ An Nịnh quá mệt mỏi nên vừa nằm xuống không bao lâu, cùng cô nói được vài câu thì đã ngủ rồi.
Lâm Giang Nam xoay người nhìn thoáng qua gương mặt say ngủ của Hạ An Nịnh, sau đó cũng nhắm mắt lại.
...
Sáng sớm.
Lâm Giang Nam duỗi eo, ngồi dậy khỏi giường, cô đang chuẩn bị vào phòng tắm, mới xuống giường liền đụng phải Hạ An Nịnh đang mở cửa tiến vào.
“Mau dậy ăn sáng.”
“Sao? Cậu làm bữa sáng?” Biểu tình đầu tiên Lâm Giang Nam chính là không thể tin được, người ung thư lười giai đoạn cuối như Hạ An Nịnh sẽ dậy sớm làm bữa sáng?
Phương thức chào ngày mới này có hơi khác thường đi?!
“Nói toàn chuyện vô nghĩa, nhanh đi rửa mặt đi!” Hạ An Nịnh liếc cô một cái, sau đó đẩy mạnh cô vào phòng vệ sinh.
Sáng sớm mặt trời đã lên, cơn mưa rả rích đêm qua cũng ngừng.
Trên ban công Lâm Giang Nam đặt rất nhiều bồn hoa cây cảnh, gió đưa mang theo từng đợt mùi hương, Hạ An Nịnh ngồi trên ghế bập bênh, Longleg nằm trên đùi cô ấy.
“Longleg, Lâm Giang Nam đúng là chậm chạp nhỉ, hay là chúng ta không đợi nữa, ăn trước nha?”
Longleg mở to đôi mắt tròn xoe đen như mực nhìn Hạ An Nịnh.
“Longleg, sao lại đáng yêu thế này?” Hạ An Nịnh xoa đầu Longleg.
Lâm Giang Nam cũng đã rửa mặt xong.
“Oa, bữa sáng thật phong phú.” Lâm Giang Nam nhìn bữa sáng trên bàn, kinh ngạc cảm thán.
Trên bàn thủy tinh sạch sẽ trong suốt đặt hai phần bữa sáng.
Hai bát cháo hoa, một dĩa kim chi củ cải trắng [1], hai phần trứng chiên lòng đào, hai miếng sandwich, hai ly sữa bò, ngay cả thìa cũng bày biện chỉnh tề.
“Mình sắp chết đói rồi! Mau ăn thôi.” Hạ An Nịnh ngồi một bên bàn ăn.
“Từ từ, hiếm khi cậu làm bữa sáng, mình phải chụp lại mới được!”
Hạ An Nịnh: “…”
Lâm Giang Nam lấy điện thoại, chỉnh góc độ rồi chụp mỹ thực trên bàn.
Cô dựa sát vào người Hạ An Nịnh, đưa điện thoại cho cô ấy, sau đó bưng dĩa trứng lòng đào, Hạ An Nịnh tìm góc độ phù hợp, điều chỉnh ánh sáng, hai người mỉm cười nhìn màn ảnh.
“Cà tím [2] ~”
[2] Cà tím có phát âm là "Qiézi", khi đọc âm này, khẩu hình miệng cũng tương tự như chữ "cheese" người ta thường nói khi chụp ảnh để tạo nụ cười.Lâm Giang Nam cầm lại điện thoại, chỉnh bộ lọc, sau đó up lên Weibo.
Lâm Tiểu Miêu V: Bữa sáng từ một người ung thư lười giai đoạn cuối @Hạ An Nịnh V.
Lâm Giang Nam vừa ăn sáng, vừa hàn huyên: “Mỗi ngày chúng ta cứ đăng ảnh show ân ái thế này, các fan sẽ đau lòng.”
“Chắc là quen rồi đấy.”
Cơm nước xong xuôi, Hạ An Nịnh có một tiết dạy vũ đạo vào 9.30 nên sau khi trang điểm xong liền đi làm.
Hạ An Nịnh ra khỏi nhà không lâu, Lâm Giang Nam cảm thấy hôm nay khí trời không tệ, thế là quyết định sửa sang để đi chụp ngoại cảnh.
Cô đi vào phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu cẩn thận make up.
Gần đây cô có chú ý đến một trang mỹ phẩm, chưa nói đến chất lượng, kỹ năng trang điểm của chủ trang mỹ phẩm đó rất xuất sắc, cô học được không ít cách trang điểm theo phong cách Hàn Quốc.
Cô nghiêm túc bôi một lớp kem dưỡng ẩm, sau đó là kem dưỡng da, làm tốt bước chuẩn bị mới bắt đầu chính thức trang điểm.
Trước tiên cô bôi kem dưỡng bảo vệ và nuôi dưỡng da [3], dùng bông nhẹ nhàng dặm lên mặt.
[3] Kem dưỡng bảo vệ và nuôi dưỡng da: là một lớp kem có tác dụng tạo nên rào cản vật lý giữa da và các chất ô nhiễm, độc hại có thể gây kích ứng da.Kế tiếp là kem che khuyết điểm, phấn nền, phấn lót CC [4], phấn trang điểm.
[4] Phấn lót CC: CC là chữ viết tắt của color correct, color control hay complete correction, tạm dịch là kem điều chỉnh sắc tố da.Lâm Giang Nam kẻ lông mày ngang theo kiểu Hàn Quốc [5], cũng không có gì khó, chỉ là vẽ hai đường song song, phía trên ngắn hơn một chút, phía dưới dài hơn một chút, sau đó nối lại, đương nhiên, nếu muốn lông mày cân xứng thì tốt nhất nên dùng phấn để tạo hình lông mày trước.
- ----
[1] Kim chi củ cải trắngVideo hướng dẫn cách làm kim chi củ cải trắnghttps://www.youtube.com/watch?v=0TwhSWDx2yM
[5] Lông mày ngang kiểu Hàn Quốc