Edit: Nhược VyBeta: QuanhPhòng làm việc của Khương Trừng.
Khương Trừng ngồi tại chỗ của mình, nhìn tiêu đề hot search Weibo hôm nay đều là anh và Tống Điềm Nhiên. Đối với việc anh đơn phương làm sáng tỏ, bên phía Tống Điềm Nhiên lại rất yên ắng, một chút động tĩnh cũng không có.
“Anh Hiểu Thiên?” Anh gọi Tần Hiểu Thiên đang ngồi cách mình không xa.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không có người đáp lại. Vì thế Khương Trừng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn qua, lại thấy Tần Hiểu Thiên ngồi cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt suy tư, mày cũng hơi nhíu lại, không biết là đang nghĩ gì.
Anh đành đứng dậy đi qua chỗ anh ấy.
Khương Trừng vỗ vai Tần Hiểu Thiên: “Sao vậy? Sao gọi mà anh không trả lời?”
Dường như lúc này Tần Hiểu Thiên mới phản ứng lại, anh ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó yên lặng bỏ điện thoại trong tay lên bàn.
“À... Không có gì đâu...” Anh ấy ngẩng đầu cười cười.
“Vậy thì tốt.” Khương Trừng nói.
Anh xoay người về lại chỗ của mình.
“Khương Trừng?” Tần Hiểu Thiên đột nhiên gọi anh.
“Hả?” Khương Trừng quay người.
“Nếu anh nói hôm nay anh muốn nghỉ việc, cậu sẽ thế nào?”
Khương Trừng nhìn anh ấy, có hơi kinh ngạc. Từ lúc Tần Hiểu Thiên làm người đại diện của anh đến nay chưa từng nghỉ một ngày trọn vẹn nào, luôn luôn hận không thể 24 giờ đều dán lấy anh, hôm nay lại...
Anh cười cười, nói: “Được chứ, dù sao anh cũng chưa nếm thử tư vị của việc nghỉ làm, nhân cơ hội này mà trải nghiệm một lần.”
Tần Hiểu Thiên vui vẻ. Anh ấy vươn tay lấy áo khoác phía sau khoác lên, sau đó lấy cặp công văn của mình.
Lúc đi ngang qua Khương Trừng, anh ấy nói một câu: “Cảm ơn.”
Khương Trừng nhìn bóng dáng Tần Hiểu Thiên, rốt cuộc là ai khiến một người cuồng công việc như anh ấy muốn nghỉ làm?
Một lát sau, trong đầu Khương Trừng đột nhiên hiện lên một cái tên.
Đường Tâm.
...
Khương Trừng về lại chỗ ngồi của mình, lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Click vào ảnh đại diện của Lâm Giang Nam, anh liền nhìn thấy sáng hôm nay Weibo cô có cập nhật mới.
Pizza tự làm... Nhìn có vẻ rất ngon...
Anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ trưa, là giờ nghỉ trưa của Kenif, thế là anh thoát khỏi Weibo, gọi điện thoại cho Lâm Giang Nam.
Lúc nhận được điện thoại, Lâm Giang Nam đang cùng ăn trưa với bọn Kim Giai Giai. Thấy màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, trên màn hình hiện thị một quả cam lớn, suýt chút nữa là cô bị dọa cho nhảy dựng.
Cô nhanh chóng để chén cơm xuống.
“Em đi nghe điện thoại.” Cô nói với Kim Giai Giai và Trì Nguyên.
Nói xong, cô cầm điện thoại ra ngoài.
“Alo?” Cho đến khi hoàn toàn ra khỏi tầm mắt của Kim Giai Giai và Trì Nguyên, Lâm Giang Nam mới nhận điện thoại.
“Ăn cơm chưa?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính lại dịu dàng của Khương Trừng.
Lâm Giang Nam ngại ngùng mỉm cười.
Giọng của nam thần đúng là quá dễ nghe, lỗ tai sắp mang thai luôn rồi...
“Em đang ăn. Còn anh, ăn chưa?”
Lâm Giang Nam vừa nói, nhân viên của phòng làm việc - Tiểu Lâm đã cầm một hộp cơm đến: “Anh Trừng, cơm hộp của anh đây.”
“Ừ, cảm ơn.” Anh nói.
Tiểu Lâm đặt hộp cơm trên bàn trà, vừa xoay người đi liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của Khương Trừng ở phía sau: “Ừm, cơm hộp vừa được đưa đến.”
Tiểu Lâm không khỏi nhân lúc đóng cửa nhìn trộm Khương Trừng.
Khương Trừng ngồi trên ghế dựa, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên mặt bàn hơi hơi cong lại, thi thoảng lại gõ gõ, trên mặt không còn sự lạnh lùng xa cách như trước, trái lại khóe miệng còn hơi nhếch lên, ngữ khí nhẹ nhàng, dịu dàng không nói nên lời.
Dịu dàng?
Tiểu Lâm bị cái từ đột nhiên hiện ra trong đầu dọa cho hoảng sợ, "ông lớn" nhà này cũng có mặt dịu dàng sao?
Cô yên lặng đóng kín cửa, về lại chỗ mình liền lấy điện thoại ra.
Chúng ta đều yêu chuyện tào lao.
Tiểu Lâm chuyên có chuyện tào lao: Các đồng chí, các đồng chí! Chú ý, tôi sắp nói cho mọi người một chuyện siêu cấp bát quái, đừng để bị dọa nha.
Người qua đường hóng hớt An Thát: Gì mà chuyện lớn?
Làm trợ lý thật khổ: Đã ngồi đoan trang thục nữ.
Tiểu Lâm chuyên có chuyện tào lao: Mọi người có biết vừa rồi tôi thấy gì trong văn phòng anh Trừng không?
Đang tăng ca: Có, đang chờ đây.
Quyết chiến với anti fan: Chờ lâu lắm rồi nè.
Người qua đường hóng hớt An Thát: Nói nhanh lên, rốt cuộc là có chuyện gì.
Tiểu Lâm chuyên có chuyện tào lao: Ngày thường anh Trừng chúng ta là cái dạng gì, chắc mọi người đều rất rõ đi. Nhưng mọi người có biết tôi nhìn thấy gì không? Anh Trừng mà lại nấu cháo điện thoại, ngữ khí nhẹ nhàng, vẻ mặt dịu dàng, rất rất dịu dàng đấy ~
Group chat im ắng vài giây.
Vài giây sau!
Tôi đang ở ẩn: Ai da, đây là anh Trừng có chuyện rồi nha!
Người qua đường hóng hớt An Thát: Thảo nào tối qua chúng ta phải tăng ca, thì ra là vì cô gái mà anh ấy đang nấu cháo điện thoại!
Quyết chiến với anti fan: Anh Trừng không còn là của chúng ta nữa rồi
Tin tức vừa phát ra, group chat lập tức nổ tung, một đám nhân viên đang vùi đầu làm việc giờ lại nhao nhao hiện thân.
Buổi chiều lúc tan tầm, Khương Trừng chào tạm biệt mọi người như bình thường. Nhưng không biết vì sao, hôm nay ánh mắt họ nhìn anh là lạ, có một cảm giác gì đó không nói nên lời.
...
Bên chỗ Lâm Giang Nam, vừa đến giờ tan tầm, cô đã gấp gáp thu dọn mọi thứ rồi chạy ra ngoài, bởi vì Khương Trừng đã nói tan tầm sẽ đến đón cô.
Bước vào thang máy, thang máy chỉ có mình cô, thế là cô lấy son môi, dặm lại lớp trang điểm.
Cô nhìn bản thân trong gương, vỗ vỗ gương mặt mình.
Lâm Giang Nam vừa ra khỏi đại sảnh liền nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông mang khẩu trang và mũ đang đứng. Anh hơi cúi đầu, trong tay cầm điện thoại, không biết là đang xem gì.
Lâm Giang Nam cong môi chạy chầm chậm đến chỗ anh.
Cô còn chưa tới bên cạnh
anh, anh đã ngẩng đầu nhìn thấy cô, nhét điện thoại vào túi, khi cô chỉ còn cách mình vài mét liền giang tay.
Lâm Giang Nam vui vẻ nhào vào lòng anh, Khương Trừng hơi cúi người, hai tay đặt trên eo Lâm Giang Nam, dễ dàng bế cô lên, ôm cô xoay vài vòng.
Lâm Giang Nam vùi đầu vào vai Khương Trừng.
“Mau để em xuống, bị người ta nhìn thấy đấy.” Cô nhỏ giọng nói.
Chỗ này là trước cửa đại sảnh, hơn nữa cô lại không mang khẩu trang, nếu bị nhìn thấy liền xong đời.
Khương Trừng ôm cô, nhẹ nhàng cười cười, dáng người cô nhỏ bé, cân nặng lại càng nhẹ.
Khương Trừng đặt cô xuống. Lâm Giang Nam ngại ngùng tựa mặt vào lòng anh.
Đối với sự lo lắng của Lâm Giang Nam, Khương Trừng lại không có chút lo ngại nào, nếu bị chụp lại thì anh cũng sẽ mượn cơ hội này công khai, dù sao cũng phải công khai, sớm hay muộn thì có gì khác nhau?
Lâm Giang Nam lấy một cái khẩu trang trong túi mang lên. Vừa mang xong, cằm cô đã bị Khương Trừng nâng lên, Khương Trừng cúi người, cách một lớp khẩu trang nhẹ hôn lên môi cô.
Lâm Giang Nam cong đôi mắt.
“Đi thôi.” Khương Trừng duỗi tay cầm lấy tay Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam nhìn bàn tay đang được Khương Trừng nắm, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Trước tiên, hai người đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn.
“Anh muốn ăn gì?” Lâm Giang Nam tựa vào người Khương Trừng, hỏi.
“Em nấu gì anh ăn nấy.” Khương Trừng cúi đầu nhìn cô.
Lâm Giang Nam vui vẻ.
Lúc đi qua khu mì gói, Lâm Giang Nam đột nhiên dừng chân, Khương Trừng nghi hoặc nhìn cô.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Trước nay anh đều ăn mì gói à?” Lúc trước khi chạm mặt anh ở siêu thị, cô thấy anh mua rất nhiều mì gói.
Khương Trừng cúi đầu nhìn cô, không trả lời.
“Sau này anh đừng ăn mì gói nữa, không có dinh dưỡng.” Cô nói.
Khương Trừng nở nụ cười dưới lớp khẩu trang, hỏi: “Không ăn mì gói thì anh ăn gì?”
“Em làm cho anh nha.” Lâm Giang Nam chưa động não đã buột miệng thốt ra.
Nghe được lời mình muốn nghe, Khương Trừng cười giảo hoạt như một con hồ ly.
Lâm Giang Nam lại xấu hổ hậm hực, gương mặt dưới lớp khẩu trang lập tức đỏ lên.
Hình như cô rất mạnh bạo...
Nhưng may là cô mang khẩu trang, Khương Trừng không nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của cô, nếu không cô thật sự xấu hổ muốn chết.
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đang cúi đầu, dùng tay xoa xoa đầu tóc mềm mại của cô: “Được, sau này anh không ăn nữa.”
...
Mua nguyên liệu nấu ăn xong, hai người cùng nhau trở về.
Lúc nấu cơm, Lâm Giang Nam ở trong phòng bếp. Khương Trừng lại cứ đứng phía sau cô, tuy rằng anh không nói gì, cũng không làm gì ảnh hưởng cô, nhưng Khương Trừng chỉ đứng vậy cô cũng đã cảm thấy bị ảnh hưởng.
“Anh... Anh đi ra ngoài xem TV một lát đi.” Cô nhỏ giọng nói với Khương Trừng.
Khương Trừng cười lắc đầu.
Thôi được rồi...
Lâm Giang Nam đành phải quay người yên lặng rửa rau.
Cô mở vòi nước, bàn tay trắng mịn rửa cà chua, màu trắng của ngón tay kết hợp với màu đỏ tươi của cà chua tạo ra một sự đối lập tươi đẹp.
Lâm Giang Nam lơ đãng rửa cà chua, đột nhiên lại bị người ta ôm eo từ phía sau.
Bàn tay Khương Trừng xuyên qua chiếc eo thon của cô, nắm lấy bàn tay xinh đẹp, tay hai người đều bị nước làm cho ướt nhẹp, trên mu bàn tay dính đầy bọt nước nho nhỏ.
“Quả cà chua này em rửa lâu lắm rồi đấy.” Khương Trừng gác cằm trên đầu cô, nhẹ nhàng nói.
“À.” Lâm Giang Nam phản ứng lại, nhanh chóng đặt trái cà chua đã rửa sạch sẽ lên khay, sau đó cầm lấy một trái cà chua khác.
Anh cầm tay cô, tay cô cầm cà chua, hai người cùng nhau yên lặng rửa mấy quả cà chua.
Tim nhỏ của Lâm Giang Nam đang thình thịch không ngừng, vòm ngực ấm áp của Khương Trừng dán vào lưng cô, cô còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Khương Trừng trên đỉnh đầu mình.
Bàn tay được anh nắm cũng rất ấm áp, dường như cô không còn cảm thấy cái lạnh của nước.
“Rửa...rửa vậy là được rồi.” Lâm Giang Nam không nhịn được mà quay đầu nói với Khương Trừng.
“Ừ.” Giọng của Khương Trừng vang lên trên đỉnh đầu cô.
Nhưng tay anh vẫn không rời khỏi tay cô, cằm cũng gác trên đầu cô như cũ.