Edit: Nhược VyBeta: QuanhSau một hồi quấn quýt suốt cả buổi tối, hai người vừa chợp mắt thì điện thoại Lâm Giang Nam đột nhiên vang lên. Lâm Giang Nam không muốn động đậy nhưng điện thoại cứ reo hết lần này đến lần khác.
Cô vươn tay đẩy đẩy Khương Trừng.
“Anh nghe đi.” Cô lười nhác nói.
Khương Trừng thấy Lâm Giang Nam đã mơ mơ màng màng, thế là vươn tay lấy điện thoại, anh nhìn cái tên trên màn hình.
Mama.
Mama?
Mẹ?
Anh vừa chuẩn bị tiếp điện thoại thì tiếng chuông đã tắt, lúc anh còn đang tự hỏi nên làm thế nào, điện thoại có thông báo tin nhắn.
Mama: Mẹ và bố con đã an toàn đến sân bay Ninh Hạ, mau tới hộ tống!
Khương Trừng sửng sốt, anh đột nhiên nhớ ra lúc trước Lâm Giang Nam có nói với anh bố mẹ cô đi du lịch Hàn Quốc.
Anh nhìn đồng hồ trên điện thoại, giờ đã là mười một giờ bốn mươi lăm phút.
“Ai vậy?” Lâm Giang Nam nằm trong ngực Khương Trừng, tò mò hỏi.
“Mama.” Đôi môi mỏng của Khương Trừng phun ra hai chữ.
Lâm Giang Nam vốn còn đang buồn ngủ giờ đã tỉnh táo hơn không ít, cô ngẩng đầu nhìn Khương Trừng hỏi: “Trễ vậy rồi, có chuyện gì thế?”
“Họ nói đã về đến sân bay Ninh Hạ rồi, mau đến hộ tống.”
“Hả?”
Lâm Giang Nam “soạt” một cái, lập tức ngồi dậy khỏi giường.
Lâm Giang Nam vừa ngồi dậy, chăn trên người liền tuột xuống, lộ ra đường cong hoàn mỹ của của cô, tấm lưng trắng trẻo mịn màng, nhìn từ một bên, đường cong của cô như càng lung linh, cơ thể trắng mịn như ngọc.
Ánh mắt vốn đang biếng nhác của Khương Trừng bỗng trở nên thâm thúy.
Lâm Giang Nam nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng của Khương trừng, lúc này mới phát hiện chăn trên người đã tuột xuống hết, cô nhanh chóng kéo chăn lên lại, sau đó lập tức ngã xuống giường, bọc mình lại như một cái kén.
“Không được nhìn.” Lâm Giang Nam vươn tay che lại đôi mắt Khương Trừng.
Khương Trừng bật cười, cả người cô từ trên xuống dưới rõ ràng là bị anh thấy hết rồi, giờ lại còn ngại ngùng như vậy.
...
Lúc Khương Trừng cùng Lâm Giang Nam đến sân bay Ninh Hạ thì đã gần mười hai giờ. Lâm Giang Nam vừa đến sân bay liền nhìn thấy bố mẹ nhà mình, cô nhanh chóng rút tay ra khỏi túi áo, vẫy vẫy tay với họ.
Cô chạy chầm chậm đến chỗ hai người: “Bố, mẹ.”
Lâm Giang Nam chạy đến trước mặt hai người họ, chủ động vươn tay cầm hành lý trên tay mẹ Lâm. Ánh mắt mẹ Lâm lại không dừng trên người Lâm Giang Nam mà vẫn luôn nhìn người đàn ông sau lưng cô. Nếu bà đoán không sai, người đàn ông kia hẳn là Khương Trừng, siêu mẫu quốc tế Khương Trừng.
Lúc bà đang ở Hàn Quốc, Lâm Giang Nam cũng đã nói qua với hai người họ, bà cũng xem ảnh của Khương Trừng, vẻ ngoài đúng là tốt đến không thể tốt hơn, vai rộng eo thon chân dài.
Khương Trừng cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh bọn họ.
“Bố, mẹ.” Khương Trừng thẳng chân, khom lưng chín mươi độ chào hỏi.
Lâm Giang Nam: “…”
Bố Lâm: “…”
Mẹ Lâm: “…”
Lâm Giang Nam mặt đỏ tai hồng, bố mẹ? Xem ra bình thường cô đã quá coi thường anh…
Khương Trừng thuần thục nhận lấy hành lý trong tay Lâm Giang Nam.
Mặt mẹ Lâm đầy ý cười, nhìn đi nhìn lại, bà vẫn rất vừa lòng với Khương Trừng. Con rể vừa có chiều cao, vừa có nhan sắc, vừa có thực lực, rất vừa ý bà, nhưng bố Lâm lại chỉ nhàn nhạt nhìn anh, gương mặt bình thản không có bao nhiêu cảm xúc, nhìn không ra hỉ nộ.
Tuy bố Lâm không cao bằng Khương Trừng nhưng cũng cao 1m87, không tính là lùn. Ông đã trải qua sương gió của cuộc đời, sự thành thục ổn trọng trên người là điều mà Khương Trừng chưa có, hơn nữa khí chất độc đáo của ông khiến Khương Trừng cảm giác hơi áp lực.
Bố Lâm mẹ Lâm nhìn trẻ hơn Khương Trừng nghĩ rất nhiều, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Tiểu Miêu nhà anh xinh đẹp như thế, bố mẹ đương nhiên là sẽ không tệ.
“Ai cho phép cậu gọi bố mẹ?” Bố Lâm lạnh nhạt hỏi.
Thật ra ông không thích Khương Trừng, chủ yếu vì Khương Trừng là nhân vật công chúng, từng cử chỉ hành động đều ở dưới camera, ông không hy vọng con gái mình cũng phải sống như vậy, không hề có sự riêng tư cho chính mình. Hơn nữa giới giải trí kia rất hỗn loạn, chỉ cần một hành động không thỏa đáng hay một câu nói lỡ lời sẽ bị mắng chửi cho thương tích đầy mình.
Còn có một điều ông không thích Khương Trừng, không phải là từ lúc Khương Trừng và con gái ông ở bên nhau, mà có thể nói là khi Lâm Giang Nam lên cao trung, cả ngày nói được ba câu thì lại nhắc đến Khương Trừng, tiền tiêu vặt mỗi tháng ông cho đều ném vào các loại poster tạp chí có Khương Trừng. Cho đến bây giờ, thứ đồ nhiều nhất trong phòng Lâm Giang Nam vẫn là mấy thứ đồ liên quan đến Khương Trừng.
Có thể nói, ông không thích Khương Trừng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng ông thật sự không ngờ rằng nam thần mà con gái nhà mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy cuối cùng lại thật sự trở thành con rể mình, điều này khiến ông rất tâm đắc.
“Bố mẹ Tiểu Miêu đương nhiên cũng là bố mẹ của con, hơn nữa gọi bố mẹ cũng là sớm muộn ạ.” Khương Trừng không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.
Nghe vậy, bố Lâm ngẩng đầu nhìn anh.
“Mọi chuyện chưa đi đến cuối cùng, ai biết được kết quả?” Bố Lâm vừa nói xong thì bị vợ mình véo một cái, đau đến nhăn cả mặt.
“Ông nói bậy bạ gì đó?” Mẹ Lâm ghé sát tai bố Lâm nói.
Bố Lâm nhìn bà xã đại nhân, thấy bà bày ra dáng vẻ nếu như ông còn dám nói thêm một câu tôi liền đóng gói ông ném về Hàn Quốc, thế là đành phải im miệng không nói lời nào.
Lâm Giang Nam nhìn hai người bọn họ, sau đó tự giác đi đến trước mặt bố Lâm.
“Bố, bố có mang quà về cho con không?” Lâm Giang Nam ôm lấy tay bố mình làm nũng.
Bố Lâm chỉ có một đứa con gái là Lâm Giang Nam, từ nhỏ đã vô cùng yêu thương cô, giờ thấy con
gái thân mật làm nũng với mình như vậy, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng lập tức hòa hoãn lại, ông duỗi tay chọc chọc trán Lâm Giang Nam.
“Con đấy, chỉ biết đến quà thôi.”
Lâm Giang Nam cười: “Ai nói, con còn biết đến bố mà.”
Nghe Lâm Giang Nam nói vậy, mặt bố Lâm liền tươi như hoa, không hổ là tiểu công chúa ông thương yêu từ nhỏ đến lớn.
Mẹ Lâm nhìn hai bố con này, vẻ mặt như đã quen lắm rồi.
“Xe con ở bên ngoài, chúng ta về luôn chứ ạ?” Khương Trừng nói.
Khương Trừng đẩy hành lý của bố Lâm mẹ Lâm, đi một mình phía trước. Lâm Giang Nam giang hai tay ôm mẹ Lâm và bố Lâm, bốn người cùng nhau ra khỏi sân bay. Giờ đã hơn 12 giờ đêm nhưng sân bay vẫn có không ít người.
“Con là người của công chúng mà không mang khẩu trang à?” Mẹ Lâm hỏi.
“Hừ! một thằng đàn ông, có gì mà không thể nhìn, bày đặt mang khẩu trang làm gì.” Bố Lâm nhàn nhạt nói.
Khương Trừng lễ phép mỉm cười rồi nói: “Bố nói rất đúng, hơn nữa chuyện giữa con và Tiểu Miêu đã công khai nên cũng không cần mang khẩu trang làm gì.”
Bố Lâm nhướng mày nhưng không nói thêm.
Từ sau lần này, fangirl trong quân đoàn Cam phát hiện một chuyện, đó là nam thần nhà các cô không còn mang khẩu trang nữa. Dù là sân bay, đi show, anh đều thoải mái hào phóng, cũng không che đến kín mít như trước kia, giống như anh chỉ là một người đứng ngoài giới, sống cuộc sống như một người bình thường.
Lên xe, Lâm Giang Nam ngồi ở ghế phụ lái, bố Lâm mẹ Lâm ngồi ở phía sau.
Lâm Giang Nam xoay người, bừng bừng hứng thú nói chuyện phiếm cùng bố Lâm mẹ Lâm.
Khương Trừng lái xe, từ đầu đến cuối đều mỉm cười nghe Lâm Giang Nam lải nhải với bố mẹ, ngẫu nhiên xen vào nói mấy câu.
Mẹ Lâm nhìn Khương Trừng đang nghiêm túc lái xe phía trước, hỏi: “Khương Trừng, năm nay con bao nhiêu rồi?”
Khương Trừng nhìn mẹ Lâm qua kính chiếu hậu: “Sau Tết là hai mươi chín ạ.”
“Hai mươi chín à, Tiểu Miêu năm nay hai mươi ba, ra năm là hai tư. Hơn kém nhau năm tuổi, cũng không tệ lắm.” Mẹ Lâm gật đầu.
“Vẫn là lớn một chút mới tốt.” Mẹ Lâm cảm thán.
Bà luôn hy vọng Lâm Giang Nam có thể tìm một người bạn trai lớn tuổi hơn chút, bởi vì lớn hơn thì sẽ thành thục cẩn trọng hơn, cũng biết nhường nhịn hơn.
Khương Trừng lái xe không nhanh nhưng ổn định nên khoảng nửa giờ mới đưa bọn họ về đến nhà. Anh xuống xe mở cửa cho Lâm Giang Nam, bố Lâm và mẹ Lâm, sau đó chủ động ra sau lấy hành lý đem vào nhà.
Vào nhà, mẹ Lâm liền rót cho Khương Trừng một cốc nước: “Đến đây, uống nước đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Khương Trừng nhận lấy nước từ tay mẹ Lâm, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Mẹ, sao mẹ không rót nước cho con?”
Lâm Giang Nam thấy mẹ Lâm chỉ rót nước cho Khương Trừng, mở miệng hỏi.
Nghe vậy, mẹ Lâm nhìn cô: “Trên bàn có, tự rót đi.”
Lâm Giang Nam: “…”
Đúng là mẹ ruột của cô.
Cô im lặng đi đến bàn ăn, vươn tay rót một cốc nước, thuận tiện rót cho người bố đồng bệnh tương liên của mình một cốc.
Khương Trừng vừa uống nước xong, bố Lâm đã gọi anh vào thư phòng.
Lâm Giang Nam ngồi ở sô pha dưới lầu cùng mẹ Lâm.
“Thế nào, được như ý nguyện chưa?” Mẹ Lâm cười với Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam còn đang thưởng thức ngón tay mình.
“Vâng vâng.” Cô gật đầu thật mạnh, trong mắt là ánh sáng lấp lánh, tràn đầy tình yêu đối với Khương Trừng.
Mẹ Lâm vươn tay vuốt tóc Lâm Giang Nam: “Khương Trừng này nhìn không tồi, con phải quý trọng đấy.”
“Chắc chắn rồi, con thích anh ấy thế nào, không lẽ mẹ còn không biết?”
Mẹ Lâm bật cười, chọc chọc trán cô: “Con gái con lứa mà cứ treo chữ thích trên miệng, không biết e thẹn à?”
“Không e thẹn, không e thẹn.” Lâm Giang Nam ôm cánh tay mẹ Lâm làm nũng.
Mẹ Lâm nhìn vẻ mặt háo sắc của con gái mình, tỏ vẻ câm nín nhưng lại không thể làm gì.
“Đúng rồi, con và Đường Cẩm…”
“Con và anh Đường vốn không có gì. Hơn nữa anh Đường cũng có người mình thích rồi.” Lâm Giang Nam nói.
“Ai, thật là đáng tiếc.” Mẹ Lâm cảm thán.
Lâm Giang Nam: “…”
“Đáng tiếc chỗ nào, không phải còn có Khương Trừng à?”
Mẹ Lâm bật cười, xem ra con gái bà rất thích Khương Trừng nha.
Lâm Giang Nam nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt trên tầng.
“Mẹ, mẹ nói đi, sao họ còn chưa ra?” Lâm Giang Nam hỏi.
Mẹ Lâm thấy sự lo lắng trên mặt Lâm Giang Nam thì không khỏi bật cười: “Con nôn nóng vậy làm gì, bố con có thể ăn nó à, hơn nữa nếu sau này thật sự sẽ giao con cho nó, chắc chắn giữa hai người có rất nhiều lời phải nói.”